Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Mặc - quần, áo, váy...

Em công nhận là em không để tâm tới việc ăn mặc của mình lắm, tuy nhiên em vẫn cho là nó không đến nỗi tệ.

Nhưng từ khi lấy anh, điều em luôn để tâm lại là tâm niệm: Mình mặc rất xấu, người mình rất xấu, thẩm mỹ của mình rất tệ, mình thật là bất lực trong việc ăn mặc, vân vân và vân vân...

Em công nhận là em thấy anh mặc đồ chỉn chu em rất thích, ví dụ lúc nào cũng sơ vin, làm em thấy nghiêm chỉnh, da anh lại trắng, cho nên thấy rất sạch sẽ, chỉ trừ cái quần short trắng của anh làm cái bụng phồng lên, mông thì sệ xuống là em thấy ghét, nhưng em cũng chẳng bao giờ chê anh vì điều đó, chỉ lúc nào cũng khen anh bốc chín tầng mây.

Em vào siêu thị với anh, may quá tìm được một cái áo phông anh thấy được, hic hic, mua được cho anh một cái, mặc dù, mặc dù, em cảm thấy là đi mua đồ với em anh không tin tưởng lắm, luôn phải e dè hay cố gắng...

Em muốn tìm một cái váy ngủ để "gợi cảm" hơn trong buổi tối ở nhà với anh, vì em cũng biêt cái tính hồn nhiên của em thể nào cũng làm anh ngán, trong khi cơ thể giờ không còn được như hồi thanh xuân nữa. Anh cũng hào hứng tham gia, tìm cho em, tìm được 1 cái mầu nâu cỡ XL mà nhất quyết bắt em thử mặc. Điên. Ai mà mặc XL cơ chứ, cứ làm như vợ mình là heo vậy. Đã thế lại còn là vải lụa gì dầy dầy nó cứ bóng lên, em nhìn mà sợ phát ngốt. Trước chú ý vì anh, em đã cắn hết cả răng mua 1 bộ lụa mầu đỏ, cũng để mặc khi nhà có khách được nữa, nhưng mặc vào cũng thấy nóng lắm. Em muốn một bộ mỏng manh hơn, ren riếc gì đó chẳng hạn nên kéo anh đi, nhắn anh đừng có sốt ruột, cứ để đấy rồi em sẽ tìm. Gì chứ em tin vào thẩm mỹ của mình phết chứ sao.

Em search trên mạng các loại váy ngủ, nhìn hình ưng lắm, nhưng chả biết chỗ nào bán, hỏi mấy em văn phòng chúng nó chỉ ra chợ sinh viên, bảo bán đầy đấy. Tính tiếc tiền nổi lên nên tối đó em đi chợ sinh viên. Giữa trập trùng chấp chới các cái váy bó màu trắng thiên thần hoặc có điểm hoa li ti dành cho các em teen lãng mạn và ngây thơ, em thấy một cái váy hoa đỏ rực rỡ, ngực lại không phải quả ngang phì nộn mà là kiểu ngực vặn với 2 dây thanh nhã, hôm trước em vừa thấy một chị công ty đi may cái váy tương tự với chất vải khác thôi mà mất 200k, còn đây cái này chắc chỉ có 70-80k là cùng. Mà lại vải lanh, mặc chắc mát lắm. Mùa hè nóng thế, em nghĩ mặc một cái váy hoa rực rỡ còn làm cho cuộc sống nó tươi vui. Nâu đen bóng bẩy thì sang trọng nhưng lại hơi buồn tẻ và cẩn thận một tí. Em tính lại thích xuề xoà, thích trong nhà lúc nào cũng cười nói, dễ chịu, nhiều sức sống....

Thế mà em lấy nó về, sung sướng mãi, còn anh thì chê lấy chê để, bảo là hoa hoét nhìn hoa cả mắt, chóng cả mặt. Em mang ấm ức đến hỏi con Thu, thì ra nó cũng cùng tư tưởng với anh, bảo thích những thứ sang trọng. Thật là!!! Thì cứ kể là anh đúng đi, thì có 2 cái mỗi cái một phong cách thì đã sao chứ? Sau em mua thêm một cái nâu nữa là được chứ gì? Mà nâu đen mặc kín mít em cũng chẳng thích, thích ren riếc hoặc mỏng manh một tí nhìn cho nó mát còn hơn. Mà anh khen một câu thì đã làm sao nhỉ? Người ta mặc váy hoa với cái mặt tươi vui, chả hay hơn mặc váy lụa với cái mặt nghiêm trọng chứ! Anh thấy chưa - Anh thật đúng là đồ hâm!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét