Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Thư gửi bố bạn Mun Min

Thân gửi bố các bạn Mun, Min

Cuộc sống là những lựa chọn, và từ khi chọn bố Mun Min, đến 95% thời gian mẹ hài lòng với lựa chọn của mình.

5% là những ngày như hôm nay.

Hôm nay là ngày như cái ngày Bố Mun Min hỏi mẹ là "cái tôi của mẹ đi đâu mất rồi?"

Lấy nhau rồi sinh con, cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Hai đứa trẻ ra đời, cuộc sống có bao thay đổi. Từ chỗ 2 vợ chồng thích gì ăn nấy, thích đâu chơi đấy, kế hoạch du lịch còn sắp xếp 1 năm phải 1 chuyến đi xa vài chuyến đi gần. Cho tới nay thì cuộc sống dường như thu hẹp lại, chẳng còn thế giới, chẳng còn đại dương với cả Himalaya, đến cả Fanxiphang giờ cũng đã là một mơ ước xa vời dường như chẳng bao giờ còn thực hiện được. Hiện giờ, thế giới của mẹ chỉ là chợ/cháo cho con, trường/cô của con, bà/người trông con, địa điểm/trường học của con, công ty của mẹ, tiền/tiết kiệm cho con, sức khỏe/bác sỹ của con, bệnh viện của con, bảo hiểm y tế cho con, hàng xóm/bạn bè của con. Và bố thì mẹ cũng đoán nhân sinh quan thế giới quan của bố đã khác đi nhiều, mà nguyên nhân sâu xa, tất cả đều vì tương lai của các con mà phấn đấu.

Và để dung hòa các mối quan hệ, để tạo một môi trường hòa bình yên ả nhất cho các con, càng ngày mẹ càng thấy mình hay dĩ hòa vi quý, mẹ ít nói đi, ít ý kiến riêng đi. Và cũng vì mẹ không còn thời gian để nghĩ về các vấn đề cũ như là: Mẹ muốn đi đâu, mẹ đang thích gì. Vì câu trả lời luôn là: mẹ muốn đi đâu để các con được vui chơi khỏe mạnh, mẹ thích mọi thứ khiến các con và gia đình được vui vẻ hạnh phúc.

Đến 1 ngày bố hỏi mẹ là "  Cái tôi của mẹ đi đâu rồi?" Bố không muốn nói chuyện với mẹ, vì mẹ làm gì còn nhiều ý kiến riêng, vì cứ khi các con ngủ là mẹ đã ngáy khò khò.

Và lại đến 1 ngày, mẹ bức xúc nói chuyện với bố, mẹ thể hiện quan điểm cá nhân, đòi hỏi cá nhân, thì bố bảo mẹ là "Bố đau đầu lắm, bố chỉ muốn mọi chuyện nhẹ nhàng, không phải lo lắng gì, để dành bận tâm cho công việc" Và mẹ lại âm thầm với nỗi bức xúc của mình, lại như mọi lần, tìm cách dẹp nó đi, cái tôi chẳng là ai cả, nó chẳng là gì hết, mọi việc nó phải làm là trốn sạch đi, để mẹ và bố được sống hạnh phúc thanh thản chẳng phiền lòng vì cái gì. Bởi vì, chẳng có mâu thuẫn nào mà sự hy sinh lại không giải quyết được cả. Thế phải không bố? Thế rồi một ngày nào, bố đừng hỏi mẹ: Tại sao, cái tôi của mẹ không còn nữa??