Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Lại những tháng ngày băn khoăn

Các con yêu quý của mẹ,

Mẹ lại đang sống trong những tháng ngày băn khoăn, lo lắng về tiền bạc và suy nghĩ về một số thứ không được như ý. Mẹ ghi ra đây để sau này các con đọc hiểu phần nào.

Trưa nay mẹ ru Mun ngủ, mẹ cứ hát "Bé ơi, ngủ đi đêm đã khuya rồi..." là Mun lại mếu máo chảy nước mắt, nhìn thương lắm. Mẹ ôm Mun mẹ hỏi con làm sao thì con lại giẫy ra. Mẹ chỉ biết vậy là con gái mẹ đã phải chịu một tổn thương tâm lý nào đó mà rất có thể là do phải ngủ xa mẹ sớm, ở trên nhà ông bà khi con còn lạ và chưa thích, nên giờ mới vậy. Con chỉ bị vậy từ khi con về quê ở với ông bà nội từ khi được 15 tháng tuổi. Mẹ rất thương con. Mẹ vẫn đang hát đi hát lại bài này hàng ngày, hy vọng con sẽ vượt qua được nỗi ám ảnh đầu đời này.

Bố và mẹ đang tìm mọi cách để đủ tiền bước đầu lo cho các con một chỗ ở ổn định còn có tương lai lâu dài ở đất Hà Nội này. Những ngày gần đây thấy bố đi làm về mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi vì stress quá, mẹ lại rất thương bố. Sức mẹ chẳng lo được giúp bố thì chớ, mẹ lại nghĩ tới các khoản phải trả sắp tới, các chi phí hàng ngày, cũng thấy hơi áp lực.

Tuy vậy, băn khoăn thường trực nhất của mẹ vẫn là về Mun. Mẹ cứ nghĩ mãi không biết nên như nào. Vấn đề là thế này: Mẹ thấy việc chăm và nuôi Mun thường chịu ảnh hưởng rất nhiều từ bên ngoài mà không theo chủ ý của mẹ. Mẹ hoàn toàn có thể (nói theo nghĩa vô cùng đen) là "giành giật" lại điều đó. Không cho một ai có ảnh hưởng hoặc tác động lên bất kỳ sự nuôi và dạy Mun nào. Tuy nhiên, mẹ bối rối không biết rằng liệu điều đó có thực sự tốt cho con?
Nguyên nhân chính là do con được nhiều người yêu quý quá, từ ông bà nội, cô chú và ông bà ngoại, các dì. Nhưng chủ yếu tác động chính là từ phía gia đình bố con. Ông bà nội quá yêu quý con, chăm chút con theo cách của ông bà và tính cách này phần nào ảnh hưởng tới cái nhìn của cô chú con về điều đó. Ông bà ép con ăn tới khi con rất nặng, hiện giờ con đã được gần 14kg rồi, chân tay con chắc nịch, con thường xuyên rất hay bị nôn và trở nên rất ngoan khi sau khi nôn là lại có thể ăn lại được tiếp. Tới giờ mỗi khi mẹ nhờ chú con cho ăn, chú con lại cũng kiểu ép như thế. Việc ép con ăn này thậm chí bắt đầu từ bà ngoại ngay từ khi con còn rất nhỏ. Mẹ vốn không có quan điểm đó từ đầu, tuy nhiên mẹ cũng mong muốn con tăng cân và con khỏe mạnh, mẹ bối rối sợ rằng tất cả kiến thức mình có chỉ là sách vở, còn các bà đều có mỗi người 3 lần kinh nghiệm nuôi con, nên mẹ đã nhắm mắt cho qua. Mẹ không biết rốt cục rồi mình có làm sai không???
Về chuyện dạy, hiện giờ ông bà nội và cô chú, dì đều bắt con thơm bằng môi, miệng. Mẹ rất ghét điều đó vì mẹ sợ con bị lây bệnh từ răng miệng. Nhưng hỡi ôi, chính mẹ cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn mỗi khi con thơm đôi môi bé bỏng lên miệng mẹ. Mẹ vô cùng khó chịu khi thấy con làm điều đó với bà, với cô hay chú, nhưng lại không thể tránh điều đó với chính mẹ. Chút ích kỷ mong muốn có được tình cảm của con ngăn mẹ quyết liệt trong việc thay đổi hành vi đó của con. Mẹ biết làm sao bây giờ?
Con được mọi người thương yêu, con sống chan hòa và tình cảm, con sinh động và cũng rất nghe lời. Đó đều là những phẩm chất của một cô bé ngoan, mà nếu như chỉ có mẹ và con, với tính cách không được hiền dịu mấy của mẹ liệu rồi con có được như thế? Mẹ vẫn tự ti tự bào chữa cho sự yếu đuối và yếu kém của mình như vậy, trước mỗi lần nhắm mắt làm ngơ cho sự yêu thương và sở hữu của mọi người dành cho con.
Cô con bảo, em xí phần thứ 7 này cho Mun đi chơi ở ...nhé. Mun biết mẹ suy nghĩ gì không? Mẹ bực. Con là con của mẹ, chả có ai xí phần được hết. Nhưng mẹ lại nghĩ, con được đi chơi những nơi mà mẹ cũng chưa biết, con có cơ hội được chơi với các bạn khác, được trải qua những khoảnh khắc mà chưa chắc bố mẹ đã mang lại được cho con. Vì thế mẹ luôn vui vẻ trước những đề nghị kiểu đó, mẹ thấy con được yêu thương và mẹ vui vì điều ấy. Chỉ trong sâu thẳm thâm tâm, mẹ gợn lên chút băn khoăn, mẹ lo khi không có mẹ, rồi mọi người đối xử với con ra sao, có quát mắng đòi dạy bảo con, hay có quá chiều chuộng làm con hư? Mẹ sợ tất cả những tác động ngoài sự có mặt của mẹ, ngoài sự chủ động của mẹ, làm thay đổi lên con của mẹ theo hướng mẹ không hiểu nổi, không kiểm soát được. Mẹ sợ và không thích điều ấy. Nhưng mẹ lại cũng sợ nếu chỉ bo bo giữ con bên mình, con sẽ mất nhiều hơn là được....

Mẹ cũng khá mệt khi vừa đi làm vừa chăm con. Đến nỗi mấy ngày nay rồi kể từ khi con xuống mẹ còn chưa tắm gội :D

Cả nhớ Min và lại nỗi áy náy với bà ngoại. Các con đúng là cả niềm hạnh phúc và nỗi áp lực lớn lao của mẹ.

Yêu các con thật nhiều.



Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

Ngày sinh bé Mun và bé Min

Các con yêu quý,
Tuần này bố mẹ được rảnh gần 1 tuần tính từ trong suốt thời gian 3 năm trở lại đây. Tuần này Mun vẫn ở trên ông bà nội, cuối tuần này bố mẹ mới về quê đón Mun lên, còn Min thì đã theo bà ngoại về ông bà ngoại chơi từ tuần trước. Thế là nghiễm nhiên tuần này bố mẹ rảnh rỗi, tối tối có mỗi bố với mẹ ở phải gọi là "thênh thang" trong cả hai căn phòng. :D Bình thường thì vốn bao gồm cả bà ngoại, em Min hoặc con. Ngủ cũng phải sắp xếp, thế mà giờ đây bố mẹ được "chọn" chỗ ngủ cơ đấy!

Và vì rảnh rỗi, nên bố mẹ đang cố gắng làm một số việc chăm chút tới các con mà bình thường chắc hẳn vị trí ưu tiên của nó còn lâu mới được ngoi lên số 1 như bây giờ. Hihihhh

Thay vì lo cơm nước hàng ngày, cháo sữa cho các con, giờ mẹ sẽ Rửa ảnh, Làm album, Ghi nhật ký cho các con nhé.

Và hôm nay mẹ bắt đầu từ việc ghi lại 2 ngày quan trọng trong đời của bố mẹ, chính là 2 ngày mà các con chào đời.

Chị Mun ra đời vào ngày 30/9, khi ấy chị Mun đã được 40 tuần 2 ngày trong bụng mẹ. Quá cả dự sinh 2 ngày rồi nhé. 
Chị Mun đòi ra ngoài vào một ngày trời Hà Nội đón cơn bão số 5. Hihi....Mẹ bắt đầu xuất hiện cơn đau vào lúc 1h sáng. Lúc ấy bố con đang còn làm việc ở trên Yên Bái, gần nhà ông bà nội nhưng cách xa mẹ con mình gần 200 cây số. Đêm hôm ấy chỉ có 2 dì là dì Dung và dì Meo ngủ cùng với mẹ, sẵn sàng những ngày trực chiến chờ đón con. Hai dì vốn đang tuổi ăn tuổi ngủ, thấy mẹ lục sục đứng dậy đi lại lại cứ ngỡ mẹ dậy ăn đêm như mọi lần. Chả là hồi mang thai Mun những tháng cuối, mẹ hay phải ăn đêm bù lắm, mẹ sợ Mun gầy, thiếu cân, mẹ luôn sẵn sàng ăn mọi khi cơ thể mới chỉ hơi thấy đói.... Lại kể chuyện các dì, các dì thấy mẹ lục sục nhưng cứ kệ, cứ ngủ lăn như bi. Mẹ cũng để cho các dì ngủ, mẹ nằm ngoài cùng, lại nằm nghiêng quay mặt ra phía ngoài, để cái điện thoại ngay trên đầu giường để luôn luôn xem giờ. Những cơn co đầu tiên đến rất nhẹ nhàng, như có cái gì thúc nhẹ xuống bụng mẹ, mẹ vẫn sờ tay lên bụng, vẫn thấy chị Mun động đậy, mẹ lại yên tâm nằm tiếp chờ cơn tiếp theo. Mẹ muốn chắc chắn rằng đó là những cơn co chuyển dạ chứ không phải là cơn báo động giả.
Cơ đau tiếp theo lại đến lúc 1h30. Cách tận 30p, mẹ xem đồng hồ trên điện thoại và lúc đó gần như đã chắc chắn đó là cơn đau chuyển dạ. Mẹ nằm im và chờ đợi, cách gần 30p tiếp lại một cơn tiếp theo. Thế rồi khoảng cách bỗng chợt ngắn lại rất nhanh. Cơn tiếp đó đến sau chừng chỉ 15p. Rồi 10p một cơn. Mẹ bắt đầu hồi hộp và lo lắng. Mẹ dậy mở hé nhìn ra cửa sổ. Cơn bão vẫn ầm ầm ngoài cửa, tiếng gió và mưa gay gắt. Mẹ vào nhà tắm, định gội đầu để chuẩn bị như các bài học trước đó, bỗng thấy nước thật lạnh và những cơn rùng mình giữa đêm. Hóa ra là mẹ sợ. Lúc ấy các dì vẫn ngủ (các dì cũng vẫn bé bỏng ngây thơ người yêu còn chưa có nói gì tới kinh nghiệm đưa mẹ đi đẻ chứ) lại không có bố con bên cạnh, mẹ sợ nếu mẹ tắm rồi cảm lạnh, rồi yếu người, thì sẽ không còn sức cho cuộc vượt cạn sắp tới đưa chị Mun an toàn về với bố mẹ. Nên mẹ không gội đầu nữa, mẹ vào và gọi các dì con dậy. Dì Meo bật dậy ngay, mẹ bảo dì đi mua cho mẹ gói xôi còn ăn sáng lấy sức, chắc là chuyển dạ rồi. Dì đần mặt ra bảo bây giờ mới có 4 rưỡi sáng mua ở đâu bây giờ. Hì hì.. Mẹ bảo vậy thôi, chờ tí người ta bán rồi đi mua, chắc mẹ cũng chưa đẻ ngay đâu mà sợ. Các cơn đau chuyển dần qua 10 phút một cơn, rồi 5 phút một cơn mà gió bão vẫn chưa ngớt. Mẹ gọi cho bố con lúc hơn 5h sáng, mẹ bảo bố con chuẩn bị tinh thần đi, mẹ vào viện kiểm tra lại cho chắc, nếu đúng là sinh thật thì bố con phải về thật nhanh để còn kịp là người đầu tiên được đón. Rồi mẹ dặn bố gọi cho bà nội còn mẹ gọi cho bà ngoại. Bà ngoại thì cuống lên ngay. Bà lúc nào cũng thế!
Mẹ gọi cô Linh xuống đi cùng mẹ đến viện lúc 7h30, dì Dung dì Meo mẹ phân công ngồi chờ bà ngoại rồi cùng vào, và quán xuyến việc nhà khi mẹ đi vắng. Cô Linh của con thì nhanh nhẹn hơn, dù gì cô cũng học 3 năm cấp 3 dưới Hà Nội, tuy cô cũng cùng một giuộc như các dì con, ngơ ngác chẳng biết tí kinh nghiệm gì...nhưng lúc ấy, cô và các dì là những người thân duy nhất mẹ có...
Hôm ấy bão, gió ầm ầm ngoài đường, cô Linh cầm ô lúp xúp chạy theo mẹ, chả bù mẹ bụng chửa vượt mặt vẫn lao phăm phăm đi tìm taxi, mẹ sợ chậm trễ nhỡ đâu ảnh hưởng tới con. Bão số 5 về, mọi người đi taxi hết, lại đúng vào giờ đi làm, (hôm ấy mẹ chưa tính hết mọi nhẽ, ra đường đến viện lại vẫn trùng vào giờ làm chứ), đường tắc kinh khủng, chẳng thể tìm được 1 cái taxi. Mẹ sốt ruột chạy thẳng vào phía cổng chùa Duệ, may quá tìm được một anh, mẹ gọi cô Linh lúc ấy vẫn đang cầm ô chạy đuổi theo, nghĩ lại buồn cười quá. Dọc đường đến viện, mẹ hồi hộp chẳng nói mấy từ. Mẹ gọi điện thêm cho cô Lan bạn mẹ, cô Lan là mẹ chị Bông và em Bống ấy. Cô Linh con thì cũng đầy lo âu, chắc cũng ngồi vặn vẹo lắm. Hì hì...
Đến viện, làm thủ tục xong lên bàn khám trong phòng cấp cứu là lúc 9h. Tới lúc cô y tá tuyên bố "Mở 2 phân rồi, chuyển dạ rồi nhé, sang làm thủ tục sinh" mẹ bỗng bật khóc. Cô Linh con và cô Lan bạn mẹ lúc ấy vẫn đang ngồi ở phía ngoài. Mẹ lúc ấy chỉ thèm có bố con ở bên cạnh, mẹ chỉ sợ ngộ nhỡ bố con không kịp về.
Mẹ đi ra ngoài, mặt lại tỉnh bơ, tuyên bố với cô Lan và cô Linh là đi làm thủ tục thôi, sắp đẻ rồi. 2 cô chạy loạn lên bắt đầu xếp hàng đặt phòng nộp tiền các thứ. May quá toàn những người nhanh nhẹn. Còn mẹ, mẹ chỉ kịp thay váy áo bệnh viện như 1 cái máy, rút điện thoại gọi cho bố con, bảo bố con phải về thật nhanh, đưa túi xách cho cô Linh, chỉ cầm theo điện thoại và lúp xúp chạy theo cô y tá lên phòng chờ sinh...
Lên tới phòng chờ sinh, mẹ vào khám vẫn chỉ mở 4cm, tim của chị Mun vẫn đập đều đặn, nước ối vẫn đủ, mẹ chỉ chờ khi nào cơn đau dồn dập hơn... mẹ nhờ được một cô hộ sinh giúp đỡ các thủ tục là cô Hương của khoa A2. Cô ấy còn rất trẻ. Cô ấy dặn mẹ đi đi lại lại cho dễ sinh, và dặn cứ nửa tiếng lại kiểm tra tim thai một lần. Mẹ đi đi lại lại và quan sát hành lang chờ ấy, bên trái là một dãy phòng chờ sinh, có rất nhiều các bà mẹ khác cũng như mẹ, người thì đã rất đau, người thì vẫn đang nói cười vui vẻ, mẹ thì đi đi lại lại, đôi lúc lại vịn vào tường khi cơn đau thúc xuống. Bên phải là dãy phòng sinh, có những em bé mới sinh ở đó. Mẹ nhìn ngắm và mẹ hình dung ra chị Mun, mẹ chỉ mong tới lúc mẹ được nằm trên cái bàn kia, và Mun khóc oe oe ở kia...
Các cơn đau vẫn đến đều đặn nhưng kiểm tra vẫn chỉ mở 4cm. Cô Hương hộ sinh bảo mẹ thế truyền giục sinh và giảm đau đi, mẹ gật đầu đồng ý, cô ấy truyền cho mẹ 2 chai nước và tiêm 1 mũi gì đó vào tay, và thế là bỗng các cơn đau đến dồn dập, với cường độ mạnh hơn rất nhiều. Lúc này mẹ đã được đưa vào phòng sinh. Mẹ đau đến mức không thở nổi, bà ngoại chỉ được ngồi phía ngoài không nhìn thấy mẹ, bà liên tục gọi điện hỏi mẹ đau ra sao, mẹ đau đến mức chỉ bấm được nút nghe rồi không trả lời được, mãi khi cơn đau qua đi mẹ mới thều thào trả lời bà ngoại là mẹ rất đau. Bà ngoại gửi vào cho mẹ hộp sữa và chai nước, mẹ biết bà và các cô, dì của con đều lo, nhưng lúc này chỉ còn mình mẹ với con mà thôi. Mỗi khi cơn đau đến, mẹ lại nắm chặt tay vào thành giường, có lúc còn nhịn thở cho cơn đau qua nhanh. Rồi mẹ nhận ra là nếu mẹ nhịn thở, thì con có thể sẽ bị nguy hiểm, và thế là mẹ lại cố há miệng ra, mà vẫn không thể thở nổi. Mẹ cảm tưởng mẹ không đứng vững, mẹ cắn chặt lên cánh tay để nén tiếng kêu. Đến nỗi sau khi sinh con ra mấy ngày mà tay chỗ ấy vẫn còn bị tím đấy.
Mẹ cứ chịu đựng cơn đau liên tục như thế, cứ tầm 2-3 rồi 1 phút 1 cơn, suốt từ 10h30 đến tận 3h chiều. Quãng thời gian đó, mẹ đau và mệt đến mức hầu như chẳng nhận thức được rõ ràng xung quanh mọi việc, mẹ chỉ hoàn toàn lắng nghe mỗi khi cô y tá đo nhịp tim của Mun và thông báo đã mở mấy cm. Còn lại chỉ là những tiêng ù ù bên tai và cảm giác đau đến khó thở. Xung quanh mẹ có người gào khóc, có người nằm bò cả ra sàn, cũng có người cũng chỉ vật vã như mẹ. Cơn đau làm chân mẹ run lẩy bẩy. Cảm tưởng không thể chịu nổi nữa...Đúng lúc ấy thì cô Hương hộ sinh bảo mẹ nằm lên bàn sinh. Mẹ lấy hơi và rặn. Và trái ngược với cơn đau dai dẳng lúc trước, con ra đời rất nhanh chóng và nhẹ nhàng. Một cảm giác nhẹ bỗng. Mẹ nằm đó gần như mê man, nhìn thấy người con được nhấc lên, rồi nghe tiếng con khóc mà mẹ lại muốn cười. Rồi tiếng cô hộ sinh thông báo chị Mun được 3,4kg. Mun sinh vào 15h20p ngày 30/9/2011. Nước mắt mẹ chảy ra, và rồi mẹ chìm đi một lúc. Tới lúc mở mắt ra đã thấy bố con cầm tay mẹ, bố bảo bố đã kịp về đón tay con gái đầu tiên, còn con thì đang nằm trong vòng tay bà nội rồi bà ngoại. Hạnh phúc lúc đó với mẹ thật viên mãn. Mẹ lại thấy người khỏe như voi. :D

Còn EM MIN lại đòi chui ra trước ngày dự kiến sinh 2 ngày.
Đêm hôm ấy mẹ nằm ngủ cạnh bố, chị Mun vẫn ngủ trên giường cạnh bà như mọi khi. Mẹ vẫn không có dấu hiệu gì bất thường trong ngày cả, và cũng vốn tự tin vì mình đã có kinh nghiệm lần sinh chị Mun mà lần này mẹ cũng chẳng lo lắng gì. Mẹ vẫn chuẩn bị hết mọi thứ, đã cho vào trong giỏ. Đồ cho Min phải chuẩn bị ít hơn hẳn vì vẫn còn những đồ của chị Mun từ trước. Min được hưởng sái, mẹ chỉ phải chuẩn bị rất ít và luôn luôn sẵn sàng...
Quay lại chuyện đêm đó, mẹ đang nằm ngủ thì nhỏm dậy bảo bố: Anh ơi, hình như em vỡ ối rồi. Bố hốt hoảng dậy bật điện nhà tắm để ánh sáng lọt vào ít thôi cho bà và chị Mun còn ngủ. Bố bảo thế đi bệnh viện nhé? Mẹ bảo bố cứ từ từ để mẹ kiểm tra. Tới khi chắc chắn là mẹ bị vỡ ối thì bố mẹ dậy chuẩn bị thật nhanh để vào bệnh viện. 1h30 sáng bố xách túi đỡ mẹ ra ngõ đón xe. Bà ngoại ở nhà vì còn chị Mun đang ngủ, mẹ bảo bà cứ ở nhà, đã có bố đi cùng mẹ, sáng ra bà hẵng vào cũng được. Bố mẹ đến bệnh viện lúc gần 2h sáng. Khu cấp cứu khi ấy tập trung rất đông các cô chú thực tập, có một cô còn khá trẻ khám cho mẹ và xác nhận đúng là mẹ bị vỡ ối, phải lên phòng sinh ngay thôi. Mẹ bình tĩnh ra thông báo cho bố rồi vào thay quần áo bệnh viện, bố các con ở ngoài gọi điện thoại cho các bà báo tin mẹ đã nhập viện chuẩn bị sinh và nộp tiền viện phí. Xong xuôi là 2h30, bố mẹ đi theo một chú y tá lên khu chờ sinh. Các thủ tục tiến hành giữa đêm, chẳng có một ai ngoài bố mẹ nên rất nhanh gọn. Dọc hành lang lên khu chờ sinh, bố còn bảo mẹ là sáng có khi bố phải qua cơ quan xin nghỉ một tí rồi quay lại. Mẹ bảo bố có khi không kịp đâu, lúc ấy cơn đau đã dồn dập rồi, mẹ đã thấy sự quen thuộc trong các cơn đau có khoảng cách ngày càng ngắn lại. Mẹ đã bắt đầu thấy khó thở. Lên tới khu vực chờ sinh, cả phòng không như lần trước mẹ sinh chị Mun rất đông, lần này chỉ có 2 người là mẹ và một cô nữa với rất nhiều y tá. Các cô tiêm cho mẹ 1 mũi giảm đau mà không cần phải tiêm giục sinh như lần trước sinh chị Mun nữa, vì lúc này các cơn đau đã rất dồn dập. Mẹ lại điệp khúc bám vào cạnh giường và cố gắng thở. Lần trước đau 5 tiếng mới được lên bàn. Lần này chưa được 1 tiếng mẹ đã được các cô gọi lên bàn đẻ. Và bố được gọi vào cùng với mẹ. Bố cầm tay cho mẹ bớt đau. Bố động viên mẹ cố gắng thở đều để em Min không bị khó chịu. Có bố mọi chuyện diễn ra nhanh chóng và dễ dàng hơn rất nhiều. Mẹ hầu như chưa kịp quá đau tới mức mất cả nhận thức xung quanh như hồi sinh chị Mun, mẹ chỉ mới chớm rất đau thì các cô đã cho mẹ sinh Min. Bố là người chứng kiến khi em Min chào đời, bố cũng là người đầu tiên đón tay em. Cô y tá thông báo Min được 3,4kg - Em sinh lúc 4h20 sáng ngày 24/1/2013. Bên ngoài, bà ngoại đã xách làn quần áo cho mẹ vào. Mẹ và Min được chuyển tới phòng hậu sinh và được bà ngoại chăm sóc trong lúc bố con lên công ty xin nghỉ phép. Tới sáng thì Mun vào, chị Mun gây lên một cuộc náo loạn nho nhỏ trong phòng hậu sinh khi líu lo lên thơm em Min, rồi bế em Min, rồi trèo lên giường với mẹ, rồi thì đi ngúng nguẩy trong phòng. Ôi cái dáng chị ấy ngúng nguẩy nhìn đáng ghét lắm. Còn em Min thì rất ngoan, em ngủ say mê trong tấm chăn sơ sinh của bệnh viện.
Và sau đó là những ngày các con đã đến bên và ở cùng bố mẹ.
Là những ngày chúng ta có nhau.

Mẹ muốn nói mẹ yêu các con thật nhiều. Thật nhiều!!!

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

"Vì cuộc đời là những chuyến đi..."

Đã từng coi đó là châm ngôn sống của Tôi tuổi 20 Đã từng "vác ba lô lên và đi" - nhẹ nhàng, đơn giản và đầy háo hức. Lần nào cũng tràn trề nắng gió, tự do, tràn trề lạc quan sau mỗi chuyến đi. Đã từng mỗi lần thấy cuộc sống trì trệ, lại nghĩ tới "xách ba lô lên và đi", và khi đi lại thấy hạnh phúc đã ngập tràn. Nhưng lâu lắm rồi không thế nữa.
Từ khi gắn bó với một người, hạnh phúc của một ngày là thấy người ấy bình yên trở về nhà, vui khi người ấy vui, chán khi người ấy chán...Không còn những xao động, những lỗ hổng cần phải được lấp đầy bằng những chuyến đi. Nhìn chung là bình yên và hạnh phúc, tuy có đôi khi vẫn thấy thật thiếu. Con người là thế nhỉ? Chẳng bao giờ bằng lòng với những gì mình có.
 Ngày hôm qua thì thiếu đến kinh khủng một chốn bình yên. Ngày hôm nay bỗng lại giật mình thấy mình sao bình yên quá. Phụ thuộc quá. Bao lâu nay không tự soi gương. Cứ nhìn mình qua phản ánh của chồng, con. Mà như thế dường như bản thân anh cũng thấy thiếu thốn.
Có những lúc chồng mình bảo "anh chẳng tìm thấy em đâu"...



Ba năm đã thế, 30 năm nữa rồi sẽ như thế nào nhỉ? ...... Chắc là lại sắp phải đi thôi. Chồng nhỉ?