Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Lại những tháng ngày băn khoăn

Các con yêu quý của mẹ,

Mẹ lại đang sống trong những tháng ngày băn khoăn, lo lắng về tiền bạc và suy nghĩ về một số thứ không được như ý. Mẹ ghi ra đây để sau này các con đọc hiểu phần nào.

Trưa nay mẹ ru Mun ngủ, mẹ cứ hát "Bé ơi, ngủ đi đêm đã khuya rồi..." là Mun lại mếu máo chảy nước mắt, nhìn thương lắm. Mẹ ôm Mun mẹ hỏi con làm sao thì con lại giẫy ra. Mẹ chỉ biết vậy là con gái mẹ đã phải chịu một tổn thương tâm lý nào đó mà rất có thể là do phải ngủ xa mẹ sớm, ở trên nhà ông bà khi con còn lạ và chưa thích, nên giờ mới vậy. Con chỉ bị vậy từ khi con về quê ở với ông bà nội từ khi được 15 tháng tuổi. Mẹ rất thương con. Mẹ vẫn đang hát đi hát lại bài này hàng ngày, hy vọng con sẽ vượt qua được nỗi ám ảnh đầu đời này.

Bố và mẹ đang tìm mọi cách để đủ tiền bước đầu lo cho các con một chỗ ở ổn định còn có tương lai lâu dài ở đất Hà Nội này. Những ngày gần đây thấy bố đi làm về mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi vì stress quá, mẹ lại rất thương bố. Sức mẹ chẳng lo được giúp bố thì chớ, mẹ lại nghĩ tới các khoản phải trả sắp tới, các chi phí hàng ngày, cũng thấy hơi áp lực.

Tuy vậy, băn khoăn thường trực nhất của mẹ vẫn là về Mun. Mẹ cứ nghĩ mãi không biết nên như nào. Vấn đề là thế này: Mẹ thấy việc chăm và nuôi Mun thường chịu ảnh hưởng rất nhiều từ bên ngoài mà không theo chủ ý của mẹ. Mẹ hoàn toàn có thể (nói theo nghĩa vô cùng đen) là "giành giật" lại điều đó. Không cho một ai có ảnh hưởng hoặc tác động lên bất kỳ sự nuôi và dạy Mun nào. Tuy nhiên, mẹ bối rối không biết rằng liệu điều đó có thực sự tốt cho con?
Nguyên nhân chính là do con được nhiều người yêu quý quá, từ ông bà nội, cô chú và ông bà ngoại, các dì. Nhưng chủ yếu tác động chính là từ phía gia đình bố con. Ông bà nội quá yêu quý con, chăm chút con theo cách của ông bà và tính cách này phần nào ảnh hưởng tới cái nhìn của cô chú con về điều đó. Ông bà ép con ăn tới khi con rất nặng, hiện giờ con đã được gần 14kg rồi, chân tay con chắc nịch, con thường xuyên rất hay bị nôn và trở nên rất ngoan khi sau khi nôn là lại có thể ăn lại được tiếp. Tới giờ mỗi khi mẹ nhờ chú con cho ăn, chú con lại cũng kiểu ép như thế. Việc ép con ăn này thậm chí bắt đầu từ bà ngoại ngay từ khi con còn rất nhỏ. Mẹ vốn không có quan điểm đó từ đầu, tuy nhiên mẹ cũng mong muốn con tăng cân và con khỏe mạnh, mẹ bối rối sợ rằng tất cả kiến thức mình có chỉ là sách vở, còn các bà đều có mỗi người 3 lần kinh nghiệm nuôi con, nên mẹ đã nhắm mắt cho qua. Mẹ không biết rốt cục rồi mình có làm sai không???
Về chuyện dạy, hiện giờ ông bà nội và cô chú, dì đều bắt con thơm bằng môi, miệng. Mẹ rất ghét điều đó vì mẹ sợ con bị lây bệnh từ răng miệng. Nhưng hỡi ôi, chính mẹ cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn mỗi khi con thơm đôi môi bé bỏng lên miệng mẹ. Mẹ vô cùng khó chịu khi thấy con làm điều đó với bà, với cô hay chú, nhưng lại không thể tránh điều đó với chính mẹ. Chút ích kỷ mong muốn có được tình cảm của con ngăn mẹ quyết liệt trong việc thay đổi hành vi đó của con. Mẹ biết làm sao bây giờ?
Con được mọi người thương yêu, con sống chan hòa và tình cảm, con sinh động và cũng rất nghe lời. Đó đều là những phẩm chất của một cô bé ngoan, mà nếu như chỉ có mẹ và con, với tính cách không được hiền dịu mấy của mẹ liệu rồi con có được như thế? Mẹ vẫn tự ti tự bào chữa cho sự yếu đuối và yếu kém của mình như vậy, trước mỗi lần nhắm mắt làm ngơ cho sự yêu thương và sở hữu của mọi người dành cho con.
Cô con bảo, em xí phần thứ 7 này cho Mun đi chơi ở ...nhé. Mun biết mẹ suy nghĩ gì không? Mẹ bực. Con là con của mẹ, chả có ai xí phần được hết. Nhưng mẹ lại nghĩ, con được đi chơi những nơi mà mẹ cũng chưa biết, con có cơ hội được chơi với các bạn khác, được trải qua những khoảnh khắc mà chưa chắc bố mẹ đã mang lại được cho con. Vì thế mẹ luôn vui vẻ trước những đề nghị kiểu đó, mẹ thấy con được yêu thương và mẹ vui vì điều ấy. Chỉ trong sâu thẳm thâm tâm, mẹ gợn lên chút băn khoăn, mẹ lo khi không có mẹ, rồi mọi người đối xử với con ra sao, có quát mắng đòi dạy bảo con, hay có quá chiều chuộng làm con hư? Mẹ sợ tất cả những tác động ngoài sự có mặt của mẹ, ngoài sự chủ động của mẹ, làm thay đổi lên con của mẹ theo hướng mẹ không hiểu nổi, không kiểm soát được. Mẹ sợ và không thích điều ấy. Nhưng mẹ lại cũng sợ nếu chỉ bo bo giữ con bên mình, con sẽ mất nhiều hơn là được....

Mẹ cũng khá mệt khi vừa đi làm vừa chăm con. Đến nỗi mấy ngày nay rồi kể từ khi con xuống mẹ còn chưa tắm gội :D

Cả nhớ Min và lại nỗi áy náy với bà ngoại. Các con đúng là cả niềm hạnh phúc và nỗi áp lực lớn lao của mẹ.

Yêu các con thật nhiều.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét