Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

Gia đình mình!

Vậy mà cũng đã bao lâu rồi mẹ không viết blog cho nhà mình. Bấy lâu nay vì công việc bận rộn, vì thiếu cả thời gian mà mẹ đâm lười viết blog, dẫu cho những suy nghĩ dành cho Bố, dành cho các Con, dành cho Ông Bà, các Dì, Cô và Chú vẫn ngày ngày đầy ắp trong suy nghĩ của mẹ.

Vậy là Mun đã sắp tròn 14 tháng, và Min đã được 32 tuần. Mun của mẹ được 11kg còn Min mới đang có 1,8kg. Dạo này tối tối mẹ ngủ với Mun, cứ tỉnh dậy là Mun lại quay sang ôm mẹ, hoặc nằm bò về phía mẹ, hoặc gối đầu lên gối của mẹ để ngủ. Sáng sớm mở mắt dậy, là Mun dịch sát về phía mẹ, nằm im để mẹ vuốt ve và nói chuyện. Mun của mẹ thành người lớn rồi, càng ngày càng có chính kiến riêng, càng ngày mẹ càng yêu.

Dạo này Min cũng chăm đạp mẹ hơn, mẹ chỉ cần xoay người là Min cũng thức dậy và cũng đạp mẹ. Đôi khi 2 mẹ con đang nằm ngủ, chỉ cần một tiếng động nhẹ làm mẹ tỉnh giấc mặc dù không thay đổi tư thế nằm, vậy mà Min cũng tỉnh theo và lại phản ứng ngay trong bụng mẹ. :D Sáng sáng nghe chị Mun chạy tới, kêu một tiếng gì đó, con cũng có những phản ứng chuyển động lại. Chắc con nhận ra chị Mun đấy nhỉ, như con vẫn thường đạp mỗi khi bố sờ tay vào bụng mẹ. Mẹ yêu các con thật nhiều.

Hôm qua mẹ đi siêu âm nhìn thấy mẹt của Min, dám lại giống hệt chị Mun lắm, cái má chưa gì đã phính, cái trán chưa gì đã cau có vào. Nhìn đến là ghét.

Hôm nay mẹ của các con sang tuổi 31. Bước vào đầu 3 thật nhẹ nhàng vì có các con và bố bên cạnh. Mẹ đang sống những ngày thật hạnh phúc. Đó là món quà lớn nhất của sinh nhật mẹ.

Tất nhiên, chỉ khi ông bà nội ngoại, các cô chú, các dì mọi người đều khỏe mạnh, đều đang ngày ngày phấn đấu cho cuộc sống thì mẹ mới yên tâm cùng bố và các con xây dựng hạnh phúc riêng của gia đình mình.

Mẹ mong các con đều khỏe mạnh, đều đáng yêu. Mong cho các con khi khôn lớn sẽ trở thành những công dân tốt. Mong sao gia đình mình mãi hạnh phúc bên nhau.

Yêu cả nhà thật nhiều!

 



Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Thư gửi các con của mẹ!

Mẹ bắt đầu nảy ra suy nghĩ sẽ viết thư cho các con, về những suy nghĩ, đúng hơn là những lời khuyên mẹ nghĩ mẹ muốn dành cho các con, khi các con lớn lên, khi các con nhận thức, khi các con vấp ngã, khi các con gặp phải những điều mà mẹ có thể đã gặp, sẽ gặp, hoặc sợ là các con sẽ gặp phải....Tất cả, thật to lớn phải không con?
Mẹ vốn định khi nào các con lớn, mẹ sẽ dành từ từ tất cả những kinh nghiệm mẹ có được, dần dần bằng cách nào đó nói với các con.
Nhưng, tại sao chúng ta không làm điều đó ngay bây giờ nhỉ? Ngay khi những suy nghĩ của mẹ còn mới mẻ, mạnh mẽ, và vấn đề là mẹ muốn các con biết mẹ nghĩ về chúng như thế, mong muốn như thế.
Bà ngoại đã nuôi mẹ lớn với một thái độ tích cực theo một cách nào đó, mẹ có những điểm tốt, nhưng cũng có những tính cách xấu. Mẹ muốn sửa sai từ cách của bà ngoại, và học thêm những cách tốt từ bà nội khi nuôi dạy bố các con thành như ngày hôm nay :D. Thật lớn lao phải không con? Ngay cả mẹ, cũng đang học và hoàn thiện chúng hàng ngày, từ trước tới nay, và mai sau nữa.
Điều đầu tiên mẹ muốn nói với các con rằng: Để đạt được thành công trong bất kỳ một việc nào các con làm, thành công đôi khi không chỉ là thành quả được công nhận bởi người khác, đôi khi đó chỉ là cảm giác thật thoải mái, không hối tiếc khi các con hoàn thành một công việc mà các con phải cố gắng, bỏ thời gian, công sức vào đó, dẫu cho nó chẳng mang lại một kết quả nào nhìn thấy ngay được. Để đạt được bất kỳ một thành công nào trong công việc các con làm, trước hết các con hãy Là Chính Mình, và thứ hai là hãy Tìm Thấy Niềm Vui Trong Công Việc đó, bất cứ một niềm vui nào, hãy làm nó thường xuyên và xuyên suốt!

Đối với mẹ, điều mẹ có thể làm đó là cố gắng để các con có một Là Chính Mình khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần, mẹ sẽ cố gắng để lấp đầy những hố trống ở đâu đó trong tâm hồn các con, mà qua các giai đoạn trưởng thành kiểu gì chúng cũng tìm đến với tất cả mọi người. Khi các con có một tâm hồn khỏe mạnh, các con sẽ dần có được niềm tin vào bản thân, niềm tin vào tương lai, sự bình yên trong tâm hồn. Khi đó, những người ngoài sẽ nhận thấy điều đó từ các con, chúng sẽ giúp cho công việc các con phải thực hiện dù cho có khó khăn đến đâu cũng sẽ có hy vọng.

Mẹ yêu các con!

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Bố và Mẹ - trước và sau khi Con đến...

Bố và Mẹ của thời chưa-có-con (Nửa đầu 2011)

Và, ngay khi con đến, các hot boi, hot gơn lập tức trở nên xôi thịt như thế này đây:

Không biết rồi sau khi có em Min, tình trạng sẽ còn "thê thảm" tới đâu.... (tobe continued)

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Cho giai :D

Lâu lắm rồi chẳng viết cái gì cho giai, toàn con là con. Hôm nay nhân dịp con gái bướng bỉnh hôm nọ dám hờn mẹ nửa tiếng đồng hồ, ghét cái mặt quá nên hôm nay dành đất dành thời gian viết bài cho...giai vậy :D

Trưa nay nói chuyện phiếm với gái miền nam, gái bảo dạo này gái toàn nghiện cà phê đen với cả gà lúc lắc của lotteria. Mình mới nghĩ tới hôm nọ nhân dịp bà về, 2 vợ chồng thằng ngủ trên giường thằng nằm dưới đất còng queo nói chuyện tới hơn 12h khuya, giai bảo sao dạo này ăn nhiều sơn hào hải vị, mà chẳng thấy ngon lành gì, không bằng ăn cơm với cả dưa chua xào lên. :D :X*

Chả lẽ mình lại phải phụ họa là mình nghĩ y sì như giai :D (Còn khuya mình mới phụ họa kiểu ấy! :D)

Bữa nọ con bạn cấp ba gọi điện bảo họp lớp, dự định ở Sen. Mình thì cứ chém, nhưng thực sự trong lòng đã tìm cách trốn. Nghĩ tới cái chỗ đi đi lại lại lấy đồ ăn, rồi ngồi vào bàn lại ăn lấy ăn để cho nó hết, ăn xong lại đứng dậy lấy đồ ăn...Uh thì có những giai gái mặc đồ cowboy miền tây vác con dao đi xẻ thịt tôm hùm cho ăn đấy, nhưng chỉ thấy vui mắt, chứ tịnh chả nhớ một tí gì mùi vị của thứ gọi là đặc sản. Mình nghiệm ra, là mình chả khoái đồ cao lương mỹ vị, mà là thèm đặc sản cách nấu hơn là đặc sản nguyên liệu. Món nào nguyên liệu càng phổ biến, nấu hợp khẩu vị, có vẻ càng là "đặc sản" của mình. Haizzz, thế nhưng dạo này hiếm hoi nấu ăn cho giai quá, nhiều lúc nghĩ khổ thân giai. Mình từ khi có con gái, người lại nghén mệt, chẳng buồn vào bếp, tính vốn dễ ăn nên toàn tặc lưỡi, ăn gì cũng được miễn là không bị tụt huyết áp, miễn là có chất. Hic. Lâu lâu nhìn thấy giai cũng...chịu đựng như mình, thấy...thương thương (:D)

Nhớ dạo nào, ngày ngày tìm tòi các website về món ăn để nấu món mới cho giai, rồi từ đó tay nghề cũng lên dần dần, lâu lâu cũng biết thấy thèm món cà tím mình nấu. Khi nấu ăn, chồng có đứng ngoài chê bai đi chăng nữa, thì 2 vợ chồng cũng có thêm thời gian nói chuyện buôn dưa với nhau. Chả bù bây giờ, có khi sự tiếp xúc duy nhất cả ngày là một lần fast kiss sáng dậy, khi mình còn chưa mở mắt và giai đã sắp sửa đi làm. :)

........................

Chiều qua viết tới đoạn trên thì mẹ gọi điện, bảo con gái bị sốt, thế là ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Hóa ra gái sốt từ tận trưa, nhưng bà giấu cho mẹ yên tâm đi làm. Về nhà thấy sà vào lòng, tay nóng, cổ nóng, môi đỏ lên, mắt ướt, hà hơi nóng rẫy khiến cho ruột gan mẹ cứ như bị bỏng. Sốt hết cả ruột gan. Lại quấy, chỉ đòi bế, chẳng chịu chơi gì, thậm chí còn rên nữa. Gọi điện cho bố nó thì mấy hồi không nghe máy. Từ 6h đến 9h gọi mấy cuộc vẫn không nghe máy. Lại lo, nghĩ bụng hay là bị sao, nên mọi người đang giấu mình, sợ mình bầu bí (...........:((((((((........) Đúng là có bầu hay nghĩ quẩn kinh lên được. Đến khi bố nó tắt máy gọi lại thì mới thở phào, nhưng vẫn bực, đi làm về muộn không bao giờ biết chủ động báo cho ở nhà, để mẹ và bà cứ nửa chờ nửa đợi, cuối cùng hôm nào cũng toàn 8 rưỡi 9h mới ăn cơm, vừa đói vừa bực. Rồi con thì ốm. Về nhà không nói gì với bố nó, bố nó lại lủi thủi đi dọn mâm bát vì không ăn cơm phần, vì đói quá đã ăn trước rồi. Lại thương! (#Q@%$$%#%^&)

Sáng nay đi làm con gái vẫn sốt, bà bảo nó sốt mọc răng vì chân nó vẫn ấm, không biết như nào, nhưng rõ ràng là tối qua còn nô nghịch như giặc, mà tới trưa hôm sau đã sốt cao, đêm qua đã phải cho 1 viên hạ sốt, nhưng có lẽ trộm vía là không nặng lắm vì đêm qua không phải dậy đút thêm viên nào nữa. Xưa có trận chị ấy nửa đêm phải dậy cho thêm viên nữa rồi nên lần này mình cũng đỡ sợ.

Giờ này vẫn ở cơ quan ko biết chị ấy ở nhà thế nào. Không dám gọi điện về vì sợ bà cháu đang ngủ. Sáng dậy giặt quần áo của chị ấy cho bà, đỡ việc để bà có thời gian bế cháu, cho chị ấy uống hết được nửa quả cam, mừng rơi nước mắt, dặn bà là nhớ bật điều hòa cho cháu đừng tiết kiệm điện vì cháu sẽ bị nóng sốt. Trước khi đi làm ngó thấy con nằm trong lòng bà, mắt thiêm thiếp miệng há ra nhắm rồi mở, chắc là do mệt quá, thương kinh khủng.

Thương bố, thương con. Chiều nay mới lại đi siêu âm để nghĩ tới Min một chút, thương hết cả. Hic.






Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012





























Mun Min của mẹ!

Mun và Min bé bỏng của mẹ,

Mẹ sẽ còn phải đi đến đâu? cố gắng tiếp đến như nào nữa để giữ cho các con được một tương lai tươi sáng?

30 tuổi - Liệu sống vậy đã là đủ với đời chưa nhỉ?

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Mệt rơi mệt rụng

Nghén Mun: Mình nằm quay vào tường khóc. Khóc vì sao lại mệt mỏi thế, khó chịu thế mà không một cái gì an ủi nổi. Từng nghĩ bụng rằng khéo chết còn sướng hơn (Ngu thế không biết!!!) Tới đâu 16 tuần thì hết.

Nghén Min: Giờ con được hơn 12 tuần tuổi, mình buồn nôn từ tối tới sáng, nhắm mắt vào ngủ được là quên đi, dậy không nhấc người lên nổi, cứ nhắm mắt vào là chìm nghỉm, cả ngày dâng ứ lên cằm, ăn cũng nôn mà không ăn cũng ọe. Stt lặp đi lặp lại những câu: Mệt quá, mệt thế, buồn ngủ, mệt quá....(Nhưng vẫn chưa nghĩ tới mức chết còn sướng hơn :D)


 Ôi mong sao cho cơn nghén qua mau!!!!

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Mun bênh mẹ

Cô Duyên đến chơi, mẹ nằm vật ra cho cô nặn trứng cá như hồi xưa :D Mun đang chơi với dì nhìn thấy phát, bò ngay lại, vừa bò vừa mếu thành tiếng, tới chỗ mẹ, đặt cả 2 bàn tay bé tí lên hết mặt mẹ, rồi...chống tay xuống mặt mẹ, đứng dậy, xì xà xì xồ với cô Duyên. Cô Duyên buồn cười quá, cứ giả vờ tiếp tục sờ tay vào mặt mẹ xem thế nào. Mun cầm tay cô Duyên hất ra, thơm lấy thơm để vào mặt mẹ, rồi cau mày lại nhìn cô Duyên. Cô Duyên cười haha hihi bảo: Bó tay với con bác, 9 tháng tuổi mà ghê gớm thế không biết! Mình cũng choáng với em. Yêu em quá quá quá!!! Nhớ con. Chỉ muốn thơm con chụt chụt. Nay vừa gọi điện về cho dì Dung, dì bảo về nhà bà ngoại tối đầu tiên toàn mếu khóc mẹ mẹ...(Hic)

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

8 tháng rưỡi - Cơn mè nheo của con, bị mắng và nịnh bợ

Tính đến hôm nay vậy là Mun đã được 8 tháng 18 ngày tuổi rồi. Con đang lớn lên và thay đổi từng ngày.

Cuộc sống của bố mẹ ở bên con thật bận rộn. Hầu như bố mẹ chẳng còn mơ mộng đến phút giây nào cho mình. Những lúc về nhà, có trốn con một tí, có lơ đãng một tí cũng không thể nào như xưa được nữa, cuộc sống của bố mẹ gắn với con từng ngày từng giờ.

Nhiều khi bận rộn quá, mẹ không thèm cả ghi lại những trang nhật ký cho con, con lớn lên và đổi khác từng ngày, hôm nay biết thơm yêu bố mẹ, ngày mai lại đã biết vẫy tay bye bye tạm biệt. Con là tình yêu, là niềm tự hào, là niềm vui của mẹ hàng ngày, dẫu cho mẹ có ghi lại điều đó hay không.

8 tháng tuổi, con đã được gần 9kg, nhưng người chỉ dài ra chứ cũng không bị béo. Con nghịch lắm, từ khi biết bò thì cái nhà dường như đã quá chật với con, con bò được mấy bước là mẹ hoặc bà đã phải kéo lại, đặt ra giữa nhà, con lại bò mấy bước, lại đã tới ranh giới của cái chiếu, rồi vơ lấy phích, sờ soạng cái chân quạt, túm lấy cái giá đựng bình nước, mẹ chỉ sợ cái gì nó đổ vào con nên nhiều khi chạy vụt lại bế bổng con lên, bà ngoại lại mắng cho vì tội cứ làm con bé giật mình :D

 8 tháng tuổi, con đã bắt đầu biết mè nheo cái miệng, la khóc mỗi khi không vừa ý, mỗi khi đòi đi chơi, hoặc mỗi khi mẹ, bố, bà đi ra khỏi tầm mắt, thay vì chỉ rơm rớm nước mắt như trước kia. Bà và bố mẹ vẫn mắng con là hư, và gọi con là Nhèo nhẽo, nhưng mẹ biết, thực ra con mẹ hiền vô cùng. Con chỉ là đã biết hơn ngày trước một chút mà thôi.

Ví dụ như sáng nay, mẹ thả con vào xe tập đi để bà và mẹ ăn sáng, con biết là sẽ bị nhốt trong xe không ra được, con co chân lên không chịu thả chân vào xe, nhưng sức con làm sao lại được với mẹ! Hic. Thế là con khóc, dài mồm ra, nhưng, chỉ đúng được 3 câu là con nín, mẹ bơ con đi, mẹ đưa cho con cái đồ chơi, thế là con lại ê a bi bô, mặc dù không thích đứng nhưng con của mẹ vẫn chấp nhận việc phải đứng trong xe, và chơi với cái xe.

Hay việc bà cho con ăn, mẹ vẫn phản đối mỗi khi bà cho con ăn, bà đút liên tục, liên tục, con thì cứ thấy đút là há mồm rồi...nuốt chửng. Có lúc con chưa kịp nuốt, ngậm lại, thấy thìa bột của bà tới nơi, con lại nuốt ực rồi há mồm ra. Có lúc con phản đối, chán ăn, con ọe, nhưng bà vẫn đút tiếp, thế là con lại há...Mẹ thấy thế thì thương lắm. Mẹ có lúc phải cầm bát bột chạy đi, mặc cho bà mắng. Có hôm thì mẹ về kịp lúc bà cho con ăn, thế là mẹ giành phần cho con ăn, mẹ đút từ từ, lại dùng thìa nhỏ, lại đợi con nuốt hết rồi mới nịnh con há ra, nhưng mà công nhận, con nuốt xong rồi lại thấy mẹ không bắt ép phải há miệng ra, nên con ít há ra hơn, con bậm chặt miệng, rồi con giẫy lên cưỡng lại mẹ. Kết quả là bao lần mẹ cho ăn, chỉ được bằng một nửa hoặc 2/3 so với bà ngoại đút cho con. Mẹ thương bé con, nhưng vẫn thấy bà cho con ăn thế là được nhiều, con khỏe, người chắc, vậy là mẹ cũng vui. Và vì vậy, mẹ vẫn ngấm ngầm đồng ý để cho bà...bạo hành con hàng ngày!

Con ấy! Không thích ăn nhưng mà thấy thìa tới là vẫn há ra. Như vậy con mẹ chẳng hiền thì là gì? Mẹ thương con lắm cơ gái ạ.

Rồi lúc con bị mẹ mắng. Mẹ đưa con miếng chanh để con mút biết thế nào là chua. Con nhăn mặt, lè lưỡi ra nhưng vẫn cầm mút. Mẹ xin lại để vắt vào bát mỳ thì con khóc òa lên. Mẹ lại mắng con chứ. Mẹ mắng là: "Này, con hay nhỉ,  đây là của mẹ từ đầu, chứ có phải đồ chơi của con đâu, mẹ cho mượn thì khi mẹ lấy lại con phải ngoan chứ". Giờ ghi lại mới thấy mẹ vô lý, rõ ràng mẹ đưa cho con trước cơ mà. Hic. Hic. Con có đòi đâu cơ chứ! Thế mà lúc ấy, con đang khóc bỗng chợt im bặt, con lại hướng lên nhìn mẹ, rồi con bi bô "A pa" "Cha, cha..." Ôi mẹ thương con gái bé bỏng quá. Bà ngoại phì cười bảo nó biết bị mắng nó nịnh đấy. Thì ra là thế. Con cứ hiền mà ngoan như thế, sau này bị em, bị các bạn bắt nạt thì sao? Con lại biết sợ bị mẹ mắng, sợ bị bà mắng, con không ăn vạ lại. Thú thực, mẹ cảm thấy có lỗi với con hơn là mừng vui vì con của mẹ biết điều sớm thế. Hình như mẹ đã ghê gớm quá. Hình như mẹ đã để con mẹ thấy nỗi lo sợ bị mắng, bị đánh. Hình như chính mẹ đã góp phần làm thế giới trong con không còn được trong trẻo, để con thấy mình không phải là số 1...Mẹ không biết nữa. Mẹ thấy thương con vô hạn gái của mẹ ạ.

Có lần mẹ bắt gặp bà đang bế con thì con đòi gì đó nên bị bà mắng, con cũng lập tức thôi mè nheo rồi gục đầu vào vai bà, mỉm cười và nịnh bợ. Ôi con tôi...








Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Ngồi nhà tự kỷ

Bữa nay đi làm về sớm, CB thì phải trực, thế là thống nhất được với CB là khỏi cơm nước, ăn mỳ tôm cho tiện.

Lên nhà. Nhìn quanh nhìn quẩn. Cằn nhằn trong bụng chẳng biết kêu với ai. Dọn dọn dẹp dẹp. Lau giường lau tủ. Ngồi tỉ mẩn cắt lại mấy cái hình con vật định bụng dán lên tường, tưởng tượng ra lúc con Mun xuống, mình bế nó chỉ con gì đây con? Hehehh....

Dạo này đúng là tự kỷ nặng. Nhớ con bé phát điên nữa. Tại sao ông bà lại nỡ để nó xa mình lâu thế cơ chứ? Cứ dây dưa trùng trình mãi, đòi ở lại tới mùng 1.6; lại đòi bảo để tao trông cho mày về 49 ngày cụ rồi khi xuống tao đưa xuống. Toàn lý do hợp lý cả. Có điều tối tối về cứ thiếu thiếu, nhớ con quay quắt. Ban ngày cũng nhớ. Ở công ty cũng nhớ. Chỉ thèm cắn cái má nó, cái cổ nó rồi nghe nó cười sặc sụa.

Bữa nay thế nào lục lọi lại hòm mail cũ, đọc được những cái email từ năm 2004, thấy đời sao mà dài quá vậy. Đã bằng ấy tình cảm trôi qua, sao mà xa quá vậy?

Dạo này mình thiếu thốn các gái chit chat quá thể. Công việc cơ quan thì bận. Cuộc sống cứ thế trôi đi với các việc phải làm. Lâu lắm chả đi đâu, cũng chẳng thèm dừng lại mà nghĩ nốt. Mình vốn yêu các chuyến đi, cảm giác ngồi trên xe ngắm đường ngắm nhà trôi qua, nghĩ ngợi về cuộc sống đó đây rất bình yên, và rất thú vị.

Thế nhưng mình lại ghét đi tầu. Đi tầu chứng kiến cả một toa đông, đầy chật người, hút thuốc, nói chuyện, chứng kiến những kẽ cáu bẩn của thành tầu, những toalet đáng sợ, mình luôn tưởng tượng rằng đó là cảnh nào đó trong đống truyện của Thạch Lam, hay của Nam Cao trong văn học trước cách mạng hoặc chỉ mới giải phóng, rằng đó chỉ là Việt Nam của những năm xa xưa nào, xa lạ với sự phát triển, xa lạ với thậm chí cả nền văn minh, dẫu cho khách đi tầu, chưa bao giờ thiếu điện thoại xịn, thiếu cả laptop, hay thiếu dáng vẻ có tiền. Mình ghét nhìn những con người mặc áo bộ đội sờn cũ, chân đi đôi dép bộ đội cũ đi dọc tầu bán nước chè. Mình ghét cách người ta cho xôi vào làn nhựa rồi rao bán trên tầu. Mình ghét nhìn thấy cảnh mồ hôi các bà các chị bê ngô và trứng luộc bết ướt áo đi lại thoăn thoắt. Mình ghét sự nghèo đói. Mình ghét những gì cũ kỹ và lạc hậu. Ghét cả sự không chịu thay đổi. Nên mình ghét đi tầu ghế ngồi cứng toa thường về nhà.....Mình ghét và mình sợ.

Mai đã là 49 ngày cụ con Mun mất. Nhanh thật. Mà cũng lâu thật. Nhanh vì mới đó mà cụ đã mất, rồi đã tới lễ 49 ngày. Mới hôm nào cụ còn vào bế con Mun, rồi cho nó tiền, rồi còn xăm xăm xách đồ giặt cho nó. Với bố mẹ, với các em, với chồng, còn có một đoạn ký ức khác với cụ hồi mình chưa về làm dâu. Nhưng với mình, kỷ niệm với cụ chỉ toàn những đẹp đẽ, cụ đối xử với mình rất tốt, lại yêu quý chắt nội của cụ, cụ lại hay nói chuyện, nói dài, hợp với một đứa vốn chỉ thích nghe như mình. Cho nên, bất chấp những câu chuyện được nghe, mình vẫn thầm quý cụ. Còn Lâu thì, lâu là bởi vì khi cụ mất mình cho con Mun về, rồi lại cho nó xuống đây, trong lòng vẫn thanh thản rằng âu cụ cũng sống trọn một kiếp, cụ ra đi theo đúng ý nguyện của cụ, rằng chẳng vướng bận ai, chẳng ốm đau lôi thôi. Cụ ngã, rồi đi, thế thôi. Cho nên xuống đây, cuộc sống rồi công việc bộn bề cuốn mình đi, chả lúc nào nghĩ về cụ, nhớ về cụ. Nhiều việc xảy đến, nhiều sự kiện xuât hiện quá, quay đi quay lại mới chỉ có qua 49 ngày....Đúng là, lâu hay chóng, nhanh hay chậm đối với mỗi con người vốn chỉ là tương đối.

Mun của mẹ. Em Min đang sắp về với mẹ. Nhưng chưa một ai mẹ thấy yêu nhiều bằng con đâu. Cưng ạ.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Chit chat với các gái già sợ lấy chồng!

Về làm muộn.

Cứ ở riết ở công ty quên cả em Mun lém lỉnh ở nhà.

Thế mà giờ này cứ như quá ngưỡng, vẫn còn ngồi lại đặng viết cho các gái già chưa thích lấy chồng đôi điều.

Sở dĩ viết là vì tối qua trong lúc mình đi cọ nhà vệ sinh lúc 8h tối, lại lau nhà lúc 8h rưỡi, tự dưng ngẩn ngơ nghĩ bụng: Giờ này 2 năm về trước, còn lâu, đố cái gì khiến mình lao động công ích được. Dù cho đủ thứ có thể xảy ra, nhà bẩn, mụ Lan gào thét, bát chưa rửa, gián chạy, mưa bão....Hôm nào có việc gì quá lắm, mình mà có trót phải động tay chân làm việc nhà vào buổi tối thì cảm thấy trời như sập đến nơi. Đi chơi tới 12h đêm, 2h sáng thì được, chứ lau nhà vào cỡ 7h tối thì đã là cả một cuộc cách mạng.

Bởi thế cho nên xưa mình vốn sợ lấy chồng, sợ có gia đình. Thậm chí đôi lúc bây giờ mình vẫn còn khuyên 1 đứa nào đó là thôi đừng lấy chồng vội, chơi đã.

Nhưng mà.

Lừa đấy. Hihi

Tối qua vừa làm vừa nghĩ bụng, tại sao mình lại không thấy cáu, không thấy bực, không thấy mệt? Mà khi hì hục cọ nhà tắm nghĩ đến bà và con ngày mai ở nhà có bước chân vào nhà tắm cũng không bị bẩn, không bị nước ăn chân. Hì hục lau nhà thì nghĩ đến Mun bò lăn bò toài, lê la, liếm hết thứ nọ thứ kia trên nền nhà, bàn tay, đầu gối không bị bẩn, không bị xước xát. Nghĩ đến cả buổi tối lúc 2 vợ chồng ngả lưng, thấy sạch sẽ thơm tho, ấm áp khô ráo. Ờ. Nghĩ đủ bằng đó thứ mới lý giải nổi. Là khi lập gia đình vào, thì mình lại tự nguyện làm những công việc vốn trước đây coi là cực hình, mệt mệt một chút nhưng thấy lòng êm dịu thanh thản. Mà làm một hồi thấy thậm chí chẳng mệt. Thấy đời cũng đẹp vậy.

Vì vậy, mình khuyên các gái già, đừng có cưỡi ngựa mà ngó vào cuộc sống gia đình như mình trước kia. Dấn thân vào chút đi. Khác hẳn đấy! Hihiiiii

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Mẹ mìn

Cứ bảo 2 tuần dài lắm, sao chịu nổi. Hóa ra, sắp hết 2 tuần rồi, sắp về với con đến nơi rồi!

Không biết con gái có nhớ mẹ ko nhỉ?

Theo mình, làm mẹ là một việc rất khó. Làm sao vừa chơi với con, lại vừa quan tâm được tới ba việc lăng nhăng của mình? Nhớ lại mỗi lần gần con bé, chơi với nó 1 lúc thì thích lắm, nhưng chơi cả ngày thì hóa mệt. Nhiều khi. Rất nhiều khi, mình bế con mà chẳng để tâm tới nó, mắt thì dán vào những tivi với cả sách vở. Nói chung, mình cũng xứng đáng danh hiệu mẹ mìn lắm.

Tối hôm qua 2 vợ chồng đi chơi trong chuỗi ngày trốn con trốn việc. Trốn nấu cơm, 2 vợ chồng chia nhau 1 lon Hà Nội và 1 bát thịt băm viên cũ cho vào lò vi sóng, xong rủ nhau a lê hấp ra quán 29 ngồi nghe nhạc bập bùng, thấy đời đẹp tệ! (Hic) Chưa kể buổi tối về diễn cảnh tình cảm, tâm sự đời tôi, cứ như kiểu vợ chồng mới cưới!!!

Quán 29 là cái sân nhạc 2 vợ chồng khám phá ra chừng 2 năm trở lại đây, thi thoảng lại ra đó ngồi hóng gió nghe band nhạc chơi và xem thiên hạ hát (:D). Band ở đó nghe phê nhất là chủ quán, chơi guitar, nói chung nghe phiêu diêu, có hồn, thú vị. Nói chung là thích. Mình thích nghe cả chủ quán hát, có hôm hâm lên hát không chuẩn nhưng nghe sướng tai lạ, có hôm bình thường. Nhưng mình không khoái nghe khách hát mấy. Nói chung, cảm tưởng người Việt mình ra đám đông không mấy tự tin. Trừ mấy chú thì lại có phần tự tin thái quá, như một con nghẽo hôm qua, thực sự, nhẩy chồm chồm như nghẽo, hát hò thì cải biên từ nhạc vàng sang nhạc Pop. Những cái ấy, đem đấm vào tai lũ bạn thân trong phòng karaoke thì được, chứ bắt mình nghe, thật chỉ muốn đấm cho nghẽo vài nhát cho gẫy xương sườn (:D - Lâu lâu được dịp chém, cứ gọi là phần phật)

Sau khi gật gù mấy bài từ chủ quán, mình đâm anh hùng, gọi phục vụ đăng ký luôn 1 bài, đăng ký xong tự nhiên tay chân run lẩy bẩy như kiểu sắp hạ đường huyết, nghĩ bụng mình vốn ghét thiên hạ ông ổng vào tai, nay định trông mong gì ở cái giọng này chứ. Thế nên một phút hứng chí mà ân hận tệ. Thế quái nào may band nhạc lại xin nghỉ chơi 15p, cũng muộn muộn, thế là 2 vc về quách. =)))))))

Nói chung là mình có đôi phút lá húng, nhưng giời thương còn may  là còn biết mình là ai, hề hề. Xã thì quen với hiểu hứng chí lên của mình hay sao, chả ý kiến cò gì, nhưng mình kéo về thì cũng cười cười về hẳn, chắc cũng sợ nghe giọng vợ!!!!

Bữa nào Mun lớn lớn, mình cho gái ra chơi với các chú.


Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

Nhớ con Mun kinh khủng

Hôm nay vậy là xa con Mun được chừng 8 buổi rồi. 2 bố mẹ đang tự hưởng thụ mỗi phút giây nhàn tản, chậm rãi, mênh mông thời gian của việc vắng con.

 Bố mẹ đi chơi, bố mẹ không thèm nấu ăn, đi ăn cơm hàng suốt cả một ngày, bố mẹ không thèm giặt đồ, rác thì để 2 ngày vẫn không thấy đầy ú như khi có con ở đây chỉ một buổi.

 Bố mẹ xem phim, đọc truyện tới khuya lơ khuya lắc, bố mẹ bật quạt vù vù dọi thẳng vào giường. Bố mẹ ngủ không thèm mắc màn bao giờ, dầu cho sáng dậy đập chết một con muỗi mọng máu bám dính trên tường vì không bò đi đâu nổi.

 Nhưng bố mẹ nhớ con ghê lắm. Thấy mỗi phút giây nhàn tản, tay chân thừa thãi đến vô vị. Nhớ nhất mỗi sáng sớm dậy, nhớ đôi mắt con trong veo ngơ ngác nhìn bố nhìn mẹ, nhớ miệng con cười toe, nhớ cái người nhanh như cắt lẫy vèo một cái, nhớ dáng khua tay khua chân loạn cả lên, nhớ cả tiếng cười, tiếng ê a...


 Dẫu biết rằng con đang trộm vía ăn tốt, ngủ tốt trên nhà ông bà nội. Dẫu biết rằng, ông bà chăm con rất tốt, chẳng khác gì bố mẹ chăm. Dẫu biết rằng con ở đâu thì cũng được đảm bảo ăn, chơi, ngủ, thậm chí trên đó không khí còn thoáng mát hơn, trong lành hơn.

 Nhưng vẫn nhớ con lắm Mun ơi. Chắc con cũng nhớ bố mẹ phải vậy không? Chỉ là con chưa biêt nói ra thôi Mun nhỉ?

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Mệt mỏi với số 1 và sự vô tâm

Xưa xem một cái hài của Đức Khuê, rằng trên đời sợ nhất là làm số 1 - Mình đồng cảm lắm. Mình vốn quen làm số 1 từ bé, con cả mà, nhưng rồi ra đời, thấy mệt mỏi dần với những số 1 khác, nên dần dần mình chuyển sang số 2, số 3 lúc nào không biết.

Mình công nhận việc phải chịu đựng các số 1 mệt mỏi thật. Mệt mỏi thật đấy!

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Mưa - Rét mướt, ẩm ướt và nỗi lòng ai.

Mấy hôm nay thời tiết Hà Nội ẩm ương, lúc nắng ngột ngạt, nay lại mưa rét nồm ẩm, khó chịu trong người.

Hai hôm nay con nhỏ lại ốm, sốt. Bà ngoại chăm cháu cũng sốt, ốm. Đi làm ở công ty gọi điện về nhà nghe cái giọng phều phào khà khà thực chỉ muốn...muốn...phát rồ người. Dì ra chăm cháu cũng bị ốm lây. Lòng nặng trĩu lo âu.

Hai hôm nay bố công chúa lại về muộn, tối nào cũng 10h đêm, 10h30 đêm mới tới nhà. Ăn được bát cơm, hôm phải động viên mãi mới tắm rửa được, không thì lăn lên giường 5 giây sau đã nghe thấy tiếng ngáy.

Mệt!

Sáng nay chờ bác sỹ đến khám xong cho con mới đến công ty. Cái ngột ngạt của không khí hiện hữu bức bối mặc dù mình đã chơi nguyên cái áo cộc tay, mặc dù thiên hạ vẫn có người áo rét như thường. Khiến lúc ra khỏi cửa còn hỏi anh bảo vệ: anh có nóng không? Anh bv bảo có, mới lẩn thẩn tự nói: Ah, thế cũng có người thấy nóng, không lại tưởng mình bị sốt. :D.

Đến trưa thì sự bức bối của mùa đã vỡ thành trận mưa nhỏ, lai rai, lâm thâm, mang đầy hơi rét, hơi ẩm và vô số mầm bệnh. Thấy đầu nóng, mắt hoa. Nếu đúng cái căn bệnh này là bệnh cúm thì mình cực kỳ, cực kỳ và cực kỳ căm ghét nó. Ghét nhất chính là ở cái kiểu làm thê thảm tâm trạng. Trì trệ. Xì xầm. Bức bối.

Có lẽ mình đang mắc bệnh tự kỷ mùa!

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Memory recall: Lúc mới sinh ở nhà OBN

Hôm nay trốn việc đi tìm ghế tập ăn cho con, lại lạc vào topic của các mẹ wtt kể về vụ "bé theo bà nội hơn theo mẹ" - Càng đọc càng thấy buồn cười. Nghe các mẹ kể thì nhà nào hầu như cũng giống nhau, ông bà nội ngoại toàn nói những câu "chả cần mẹ nhỉ?" hay "Bà yêu con nhất"....Rồi các mẹ đều ức chế cả. Có mẹ nửa đêm không thấy con đâu vì bà bế sang phòng ngắm thì tủi thân nằm khóc. =))) Đọc mà buồn cười vì mình hồi xưa cũng suýt vậy =)))))))))))

Hồi mới sinh Mun được 2 tuần, vì nhiều lý do mình đã quyết định cho 2 mẹ con về với ông bà nội. Cái ý nghĩ rằng, nhà ông bà ở quá xa xôi, một năm đến mình cũng chỉ về 2 lần là nhiều đã khiến mẹ cháu có thêm dũng cảm, cho con về với ông bà, vì chẳng dịp này thì sẽ là rất rất khó, để lại có địp gắn kết con cùng ông bà nội. Còn ông bà ngoại thì chỉ cần tan làm mà thích lên thì buổi tối con đã có thể được ăn cơm tối cùng ông bà rồi. Thế cho nên, Mun 15 ngày tuổi đã được lên tầu, đi hết 300km về tận Yên Bái. Đấy, trong khi tận lúc yêu bố con mẹ mới được biết thế nào là đi tầu về quê cơ đấy nhé!!

Vậy là mình và em Mun ở nhà với ông bà nội gần 3 tháng trời. Bố Mun thì cuối tuần mới về 1 lần, như vậy chủ yếu là 2 mẹ con ở nhà với ông bà là chính. Trong căn phòng của bố mẹ, mình vẫn nhớ đêm đêm em khóc, em hờn, phải bế em đi dong dong tới 2-3h sáng. Về sau chán quá, mình lẻn bế em sang phòng chú Dũng, để vừa xem tivi vừa bế em vòng vòng cho có cái chú ý đỡ buồn ngủ. Hồi ấy buồn ngủ đến nỗi có những lúc tưởng chừng rơi cả em. Mà cứ ngồi là em lại khóc. Đau lưng nữa chứ. Đau rã rời cả lưng vì vẫn di chứng của lúc sinh em. (Lúc đau đẻ đau gẫy cả lưng cho 13 tiếng cơ mà). Đến nỗi có lần 2h đêm mình phát điên, lấy điện thoại gọi bố em thì bố em tắt máy, may mà cái điện thoại đắt tiền nên mình tiếc, chứ quả ấy đã tưởng ném điện thoại vào tường rồi ấy. Haha...Mình vẫn nhớ đêm hôm sau tự dưng bà nội nhận trông em cho mình, rồi từ ấy bà nội toàn trông giúp mình ban đêm, vài ngày mới cho mình nhận lại bế em một đêm. Chắc mình nổi cơn điên nên ông bà nội nhìn là biết hay sao í. =))))))))))))))))))

Quãng thời gian ở với ông bà đến giờ ngẫm lại vẫn coi là hạnh phúc và suôn sẻ. Nhớ lại cũng có những lúc mình chạnh lòng, cũng có những câu nói của ông bà mình không thấy thích, nhưng giờ mình hầu như đã quên sạch, recall lại cũng chẳng nhớ được nhiều. Mình chỉ nhớ mình luôn tâm niệm một điều "Ông bà nói thế/làm thế vì ông bà yêu cháu, con mình có ông bà yêu là tốt nhất rồi, sau này con sẽ được hưởng tình yêu thương chăm sóc của ông bà, con sẽ có một tuổi thơ đầy đủ, bản thân mình chắc cũng có thiếu sót, mẹ chịu nhịn tí thì gia đình mới được hạnh phúc". Có lẽ vì thế nên hầu như mọi chi tiết mình cũng quên sạch, chỉ đến khi đọc mấy bài của các mẹ ở topic trên mình mới nhớ ra.

Ông bà nội cũng yêu Mun lắm. Thích lắm. Rậm rịch cho cháu ra ngoài từ khi hơn 1 tháng tuổi, nhưng vì trời rét nên mình phải giữ mãi. Tới khi được 1,5 tháng thì mình dần cho con ra ngoài vào những lúc nắng. Thế là từ đấy cứ khi nào ông bế là nhoằng phát ông lại mang ngay xuống sân hoặc sang bên đường nhà hàng xóm. Trời rét mà chỉ lo con bé bị cảm lạnh, bị viêm phổi. Ơn trời trộm vía là cuối cùng con chẳng làm sao hết. Hì hì...

Có lần Mun khóc quá, không cho mình ngủ (Ôi là cái sự thèm ngủ của bà đẻ), mình cáu quá đánh cho mấy cái, em khóc ré lên, gào thét. Bà nội giữa đêm lại phải lật đật chạy lên, bế Mun rồi đuổi mình sang phòng khác. Sáng hôm sau mới nịnh em là "Ôi, hôm qua bị mẹ sề đánh cho à""Đuổi con mẹ sề về Hà Nội nhỉ" "Ở đây với bà nhỉ"....=)))))) Không biết có chính xác không nhưng đại loại là thế. Ông bà nội còn bảo suốt là "Ở đây với ông bà nhé, cho bố mẹ mày xuống HN mà làm ăn nhé", rồi lại bảo "Chả cần mẹ nhỉ"...Vì mình có sữa quái đâu, ông nội còn trêu bảo lần sau đẻ đứa nữa thì mua sẵn con bò dắt về đây, còn thì cứ ở dưới ấy mà dưỡng sức. Haha...Mình chả để những câu ấy vào đâu, vì mình vẫn biết ơn bà nội luôn chu đáo trong mọi việc, đun nước cho cháu cẩn thận từng li từng tí, chẳng để thiếu bao giờ, tắm cho cháu bằng đủ thứ lá bà tha về, nấu móng giò lá sữa cho mình ăn đến chán vẫn động viên, đêm thì lại lên đòi trông cháu những khi mình stress quá, để mình được sang phòng khác nằm khểnh xem tivi rồi ngủ tít. Mình chỉ nhớ có một lần ý kiến lại câu nói của bà, ấy là khi bà nịnh dỗ Mun, bà bảo "Bà đánh chừa nhé, đánh chừa nhé" Mình mới cười cười nói chuyện với bà là kể ra thì người Việt Nam cũng buồn cười, vì toàn dỗ trẻ em bằng đánh nhé, đánh chừa nhé, như vậy thì có phải là dạy cháu biết trả thù từ khi còn bé không mẹ nhỉ? Thấy bà nội cũng cười lại với mình, nhưng sau cũng không thấy bà nói nữa thì phải. Mà bà nội Mun, ngẫm lại chẳng có gì chê trách được, bà nội luôn cố gắng để mình có sữa, để con theo mẹ, để mình nhận rõ trách nhiệm của một người mẹ với con mình, nói cho mình biết trước những khó khăn, theo mình nhớ thì bà chẳng bao giờ có ý tách Mun ra khỏi mẹ. (Mun bé bỏng, thế mà giờ con vẫn không thèm theo mẹ đấy, con vẫn theo bà ngoại, vì bà ngoại chăm con cả ngày cơ mà!!! )

...

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Một bức thư hiếm hoi gửi chồng yêu có nhan đề: Khó xử

Chồng yêu,

Chuyện nhà đã bắt đầu hơi khó xử. Em nghĩ mãi không thông. May mà còn nơi đây để viết.

Em định bắt đầu bằng Thứ nhất, thứ hai...nhưng lại dừng tay vì thấy là cái thứ nhất thì liên quan tới cái thứ hai, cái thứ hai thì làm nảy sinh cái thứ ba...cho nên em sẽ trình bày thành dạng văn bản nhé. :D

Vậy là nhà mình đã "đoàn tụ" được gần 1 tháng. Gần 1 tháng xuống HN, em đi làm, anh đi làm. Con ngoan và bà ngoại trông. 2 dì và cô chú đều gần gũi, qua lại suốt cả.

Vậy mà, em vẫn bị stress, còn anh? Em kể ra những việc làm em suy nghĩ nhé,

Bà ngoại xuống nhà trông con. Căn phòng vốn chật, giờ thêm con gái và thêm bà ngoại. Anh và bà cứ nhường nhau cái giường, tranh nhau xuống ngủ cái ghế gấp. Ai ngủ dưới ghế cũng làm em thấy không thoải mái cả, em chỉ muốn nêu được mình xuống đó ngủ cho rồi.

Bà ngoại ốm. Rồi cái cách mà bà ngoại cứ can thiệp vào việc hàng ngày của mình "để cái ấy ở kia kìa", "đi tất vào chưa", "mặc thêm áo ấm vào", "mày mặc thế kia ra đường à", "bật kênh kia đi"...rồi cả quy tắc bất thành văn là ở nhà chỉ xem vtv3 và vtv1 suốt ngày nữa cũng làm em thấy tự do của mình bị xâm phạm. Oh. Em vẫn đã sống thế trong suốt 20 năm đầu đời. Nhưng giờ 30 tuổi, thấy đã bắt đầu khó khăn. Em và Mẹ em, vẫn luôn tự làm khổ nhau vì những quan tâm của người này dành cho người kia. Thương mẹ lắm, mà vẫn sợ phải sống chung với mẹ. Heheh...Có lần em hỏi Giang, nó bảo ai cũng thế cả (Chắc là nó cũng thế) và nó bảo, phải khi mất đi thì mới thấy quý. Em luôn sợ hãi cái sự mất đi trong câu giả tưởng của nó, cho nên em luôn thỏa hiệp mọi điều với tự do của mình khi sống chung với mẹ. Em không nói tới tự do trong hành vi, là sự tự do trong tư tưởng ấy, em cảm thấy thế.

Với anh, thì là cảm thấy nỗi xa cách. Em để ý anh vẫn thế, vẫn tặng hoa em ngày lễ, vẫn giúp đỡ em những công việc nhà, vẫn chơi với con, vẫn chăm con khi em yêu cầu. Nhưng tại cái gì? hay tại sự thiếu 1 không gian riêng? thiếu những câu chuyện hàng ngày mà giờ em lại thấy anh xa cách. Ngày lễ em mua cho anh 1 cái quần mới mà mãi tới 2 ngày sau anh mới mặc thử. Tối đến dạo này anh lại mải chơi các trò chơi cũ. Em chẳng hiểu vì sao anh lại chơi lại, và rồi em lại giục anh đi ngủ, lại gặp lại các khó chịu cũ. Em không muốn mẹ thấy em phải khổ, không muốn mẹ thấy anh vẫn còn ham chơi, không muốn ai phải lợn cợn về ai... Em thấy anh hình như a little selfish! Em vốn không bao giờ nghĩ anh như thế, nên giờ em mới thấy không hiểu nổi anh.

Hay là anh khó nghĩ một điều gì đó? Cũng như em, khó nghĩ trong mối quan hệ ứng xử với các em anh, em em, sao cho vẹn toàn. Mỗi khi cả nhà ăn cơm, 2 dì tới chơi, chúng nó nấu nướng dọn dẹp, em lại thấy anh có vẻ buồn buồn vì cô và chú vẫn trên nhà phải không anh? Hôm qua anh đang hát khi rửa bát, tự dưng nhắc tới dì Meo mang tủ lạnh về anh lại im lặng không hát tiếp nữa. Em biết anh suy nghĩ.

Anh biết không, mỗi lúc như thế, em lại muốn bọn mình ôm con đi quách, anh đi làm, em ở nhà nuôi con, tự lực cánh sinh. Em chẳng đương đầu nổi với những luyến ái tình thâm nặng nề. Em thà vất vả, tới khi mình có thể giúp nổi bố mẹ, các em, bên nào cũng đủ đầy, cũng hạnh phúc. Là được.

Rồi chuyện công việc. Em thấy mình bực bội vì nhận ra sự kém cỏi của bản thân. Giá mà em chẳng nhận ra, em cứ AQ được cho đời sung sướng. Đằng này, đáng tiếc là em lại thấy điều đó quá rõ hàng ngày. Cứ như thể em không thuộc về nơi này, nhưng cũng chẳng thể đi đâu. Em chưa bao giờ thấy 1 lối thoát cho công việc. Trước em vẫn có anh, có Mun choán hết mọi lo lắng. Nhưng giờ Mun đã có bà, anh cũng là chỗ dựa được rồi, thì em lại thấy mình loay hoay, lo sợ, kém cỏi.

Hay em bị tự kỷ, anh nhỉ?

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Mai là Valentine, tình hình là gia quyến đã được tặng đôi vé đi xem phim, tựa đề là Jack and Jill thì phải. Tình hình là tối nay về xem lại giờ chiếu, mai bố trí tìm cái váy mới mua, mặc vô, đi làm, rồi tan sở ngóng chờ anh giai??? Hừm! E là sẽ không có cái viễn cảnh ấy đâu. Bởi vì anh giai sẽ lại viện cớ 2 người đi 2 xe sao tiện. E là sẽ lại nhanh nhanh chóng chóng về nhà, chơi với con 1 tí, hộ bà cơm nước 1 tí, rồi thì là sẽ e thẹn (giả vờ) xin xỏ bà trông con tối cho 2 vc tếch đi chơi....Dám lắm!

Nhân dịp valentine, mình có đôi điều thắc mắc muốn ngỏ cùng anh giai.

Vậy là đã sắp sằm sặp tròn trịa 2 năm kể từ ngày cưới. Quãng thời gian kể ra thì nghe thật ngắn ngủi, cơ mà sao nó lại để lại great impact lên mình và anh giai thế nhỉ?

Sau 2 năm, mình tăng 10kg. Sau 2 năm, tính khí mình già đi 10 tuổi. Sau 2 năm, số thành viên gia đình tăng lên tới 3 người. Một người tăng thêm đó làm thay đổi hoàn toàn con người, cuộc sống, nhân sinh quan, trật tự...của gia đình.

Trước thì, đi làm về, mình mau mau vào bếp, anh giai về là nhìn thấy mâm cơm sạch đẹp, nghi ngút khói bay. Hổi, mình còn mua hẳn 1 bộ lụa đỏ mặc ở nhà của vera cơ đấy! (Bộ ấy hiện nay đã ném vào xó tủ rồi, vì không thể chứa đủ cái thân hình hiện tại nữa). Anh giai trong bữa ăn vẫn thường ném cho mình đôi ba câu bình luận hoặc yêu cầu. Hôm thì "vợ nấu ăn càng ngày càng tiến bộ". Hôm thì "ngon, ấm lòng". Hôm thì "Ngày mai vợ cho ăn abcd, hoăc là xyz...nhá". Mình vâng dạ, gật gù, rồi ngày mai ngày kia, hí hửng tra tra cứu cứu, lưu cả bookmark blog món ăn để về cải thiện nuôi cái sự ngon miệng của anh giai. Rồi thì thứ 7 mình lôi tất cả quần áo bửn đi giặt, gấp gọn lại tủ đồ của anh giai. Anh giai đi làm về mở tủ ra là cả một bầu trời gọn gàng, tìm gì là có nấy. Rồi thì đêm ngủ, đêm nào cũng "hai mái đầu", tối nào cũng kể đủ thứ chiện, hết chiện xã hội tới chiện công ty, chiện nào cũng chia sẻ được. Hổi - cứ gọi là sung sướng ấm êm hạnh phúc!!!

Nay thì, kể sơ qua đôi lần dịp cuối tuần bà ngoại về trên nhà, nhà chỉ còn tuyền thành viên gia đình nhỏ cho anh giai coi lại. Tối đến, cơm cơm nước nước (bây giờ thì đừng hòng đi ăn cơm tiệm ở đâu), sữa sữa bỉm bỉm cái cảnh 1 người...ị 2 người canh, chã con thì hò hét tới 11h đêm làm 2 bố mẹ mệt lử vẫn chưa chịu đi ngủ. Anh giai sau vài lần chui vào trong chăn, chui ra khỏi chăn, đi pha sữa, đi rửa bình, lại chui vào trong chăn, lại chui ra tắt điện, lại khóc, lại bật điện, lai chui vào....thì đã chỉ còn sức thều thào "Vợ ơi, anh đi ngủ trước nhá, sáng mai phải dậy sớm đi làm rồi". Thương kinh dị, bảo thôi chồng ngủ trước đi, tí vợ tắt điện cho. Bế một lúc chã con ngủ, rồi đặt, rồi thì lê cái lưng mỏi nhừ ra tắt điện, đóng cửa, dọn qua 1 tí rồi vật ra cạnh các chã. Đêm thì, mình mặt mày nhăn tít,mắt nhắm mắt mở dậy ôm chã con vào lòng, hoặc nhét bình sữa vào mồm con. Anh giai thì quần ống thấp ống cao lật đật phi xuống giường đi tráng bình, đi pha sữa. Hai mái đầu xanh xưa kia giờ nhìn toàn như tổ quạ. Tới lúc xong chiện, chã con đã ngủ mê say trở lại, thì 2 mái đầu tổ quạ nằm vật ra, mắt chưa kịp nhắm đã ngáy khò khò, Còn đâu mà chiện với trò như hồi xửa, tuy vậy vẫn còn thoang thoảng dư âm cũ, cố vớt vát gối đầu tay nhau, ra cái điều tình cảm :D. Rồi đêm qua ngày đến, mình lại dậy lôi chã con dậy đánh răng (tưa lưỡi), rửa mặt, thay bỉm cho ăn, quay sang gọi cổ chã bố. Anh giai mắt chưa mở mặt đã nhăn nhó than "Vợ ơi, tay chồng đau quá" Hỏi đau ở đâu ra mình dán salonpas cho mới hóa ra là cái tay đêm qua cho vợ gối. =)))))) Ôi lãng mạn giờ cũng phải trả giá nữa đấy!!! Sắp tới giai đoạn mất sức rồi, ôi thời thanh xuân!!! Đấy là việc ngủ. Chưa kể việc ăn, sau 2 năm tới giờ anh giai chả còn sức đâu mà bình loạn nữa. Hôm nọ mình đã quay lại bếp trở lại, những tưởng được câu lợi hại gấp đôi, ai dè anh giai chỉ kêu được đúng 1 từ "Vợ ơi, trình độ nấu ăn của vợ bây giờ là...thảm hại!!!" Mình thì không còn hơi mà tranh cãi, bữa tới nấu mình đã chặt gà, ướp qua gia vị, rồi...gọi anh giai dậy nấu. Hic. hic.

Đấy là bức phác họa về đời sống hôn nhân sau 2 năm gắn bó. Mình qua các 'biến cố' mặc dù hơi thấy thiếu hụt vấn đề buôn bán với anh giai, nhưng tưu chung lại thấy vẫn ổn cả. Không biết anh giai thì thế nào. Có bị thiếu hụt gì không? Bởi vì dạo này lại có đợt anh giai đặt lịch đi ra ngoài từ mấy tới mấy giờ, hỏi đi đâu thì không nói. Bởi vì dạo này mình và anh giai thấy cũng ít hỏi han công việc của nhau. Đêm thì đặt mình xuống đã ngủ. Chẳng buôn bán, chẳng mơ mộng như ngày xưa...Liệu có thiếu gì không nhỉ chã nội nhỉ?

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Made in p.r.c


Hôm nay mình bị anh Tầu khựa anh ấy lừa cho 1 vố. Đau quá.

Chả là buổi trưa tranh thủ lên vincom vào cái siêu thị mua ít đồ cho Mun. Chọn cho gái 1 cái nồi quấy bột, mình đã tránh xa tất cả các thể loại chữ tầu, dù đắt dù rẻ mà thường thì là rẻ. Mình lên tận đầu dãy, ưng 1 em lắm, made in Italy, dầy dặn, chắc tay, sắc nét, nhưng nhìn tới giá là mình chạy đứt dép luôn - những 900k.

Hàng thứ 2 có mấy em, 1 em của sunhouse - mình nghĩ bụng sunhouse là loại chỉ bố mẹ thì còn cố dùng được, chứ Mun nhà mình nhất định không dùng mấy loại liên doanh, nguồn gốc không rõ ràng, cứ ghi nguyên liệu ở đẩu ở đâu rồi lại sản xuất ở các khu công nghiệp tại Việt Nam. Mình thì không hề bài trừ hàng Việt, ngược lại là khác, nhưng mà mấy lần cầm các sản phẩm của sunhouse này lên rồi, thấy hợp kim nhôm lại nhẹ, không thích lắm.

Tiếp đến 1 em gì gì đó, cũng là hàng Việt, nhưng chú thích bằng tiếng Việt rõ ràng, tráng chống dính, có vòi đổ, mầu xanh đậm, mình ưng rồi, cơ mà tìm mãi không thấy nắp của ẻm đâu, đi ra hỏi nhân viên thì các bạn bảo ẻm là loại không có nắp. Lại nghĩ bụng ai biết đâu ngộ nhỡ lúc cần dùng đến nắp thì sao? Thế là lại tiếc rẻ cất đi.

Đến em thứ 3, huhuh, bố khỉ, dầy, bằng inox, không có chống dính, không có vòi, nhưng lại rất dầy và nặng, cầm chắc tay, nắp lại có 1 vòng trong suốt nhìn đc bên trong. Mình cho 6 điểm, giá cũng vừa phải, 230k (Mình là mình nhất định phải chọn cái hàng giá cao hơn mấy chả tầu khựa toàn 98 mới cả 94k ấy nhớ, vì cùi bắp cho rằng kiểu gì cũng k dùng cái chất lượng tầu khựa ấy). Lật đít ẻm này lên, còn thấy cả dòng chữ Made in P.r.c in chìm vào đáy nồi, dòng in sắc nét, đậm, sâu vào lớp đáy. Mình chả biết p.r.c là cái hãng nào, nhưng nghĩ bụng cũng thầm yên tâm, vì 'nó' dám in tên công ty 'nó' to tướng vào đáy nồi thế thì chắc 'nó' phải tự tin vào chất lượng, 'nó' không sợ mất uy tín. Mình hài lòng xách ẻm về.

Về nhà, lên anh gúc, tra cái công ty 'prc'.--- :((((( Ôi cả một sự đau lòng. P.r.c = People Republic of China. TSB cái thằng Tầu khựa. Mình thù. Đúng là 1 bài học nhớ đời...

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

YÊU THƯƠNG CỦA BỐ MẸ



Không biết phải bắt đầu từ đâu dù biết chắc rằng những lời muốn nói sẽ chỉ như hạt muối giữa biển khơi của bố mẹ viết về em.

Vậy là em đã ở cùng bố mẹ được hơn 4 tháng. 4 tháng đó là bao nhiêu trải nghiệm, hàng trăm thứ 'lần đầu tiên' với em, với mẹ, với bố, với ông bà, với gia đình mình. Cả nhà mình đang hàng ngày, hàng giờ làm quen với nhịp sống thay đổi, những vất vả có em bên cạnh, và quan trọng nhất, là đắm chìm trong niềm hạnh phúc hoàn toàn do em mang lại.

Hì.

Không tả nổi những tháng ngày đầu mẹ và em bên nhau, từ những giờ phút ban đầu em chòi đạp đòi ra làm mẹ đau xé ruột, tới những đêm đầu tiên em khóc mẹ một mình trông em...Đó thực sự là những thử thách đầu tiên. Đã có những lúc tưởng chừng như mẹ không thể nào chịu đựng nổi. Mẹ chỉ biết ngồi trừng trừng nhìn em khóc chứ. Hahahhh...Oh nghĩ lại có mấy tháng mà sao mọi chuyện khác đi nhiều thế nhỉ?

Tới giờ thì thực sự em đã là một con người với tính cách riêng rồi, lại ngày ngày bố mẹ làm quen với em. Em đã biết đòi cái này, ghét cái nọ, thích được bế kiểu này, ghét bị bế kiểu kia. Em tuy chưa nói ra thành lời có ý nghĩa, thế nhưng ánh mắt em, điệu bộ của em mẹ hiểu cả. Hì hì...Sao em dễ hiểu thế chứ lị. Nhiều khi, cái vẻ mặt của em mà mẹ biết chắc là sau này sẽ là mặt bướng, vẫn luôn luôn làm mẹ vừa buồn cười vừa cứ muốn cắn cho một cái, yêu kinh khủng là yêu.

Mẹ đã đi làm lại. Những ngày đầu đi làm, xa em, dường như lại 1 lần nữa cuộc sống đổi khác. Nhận thức của mẹ từ khi có em đối với cuộc đời dường như cũng đã khác đi ít nhiều. Mẹ dường như bình thản hơn trước mọi điều, vì trong lòng mẹ luôn có 1 góc ấm áp của em, nó đủ sức ấm làm mẹ chẳng còn thấy trống trải hay một phút nào lạnh lẽo - kể từ khi có em!

Đi làm lại, tự dưng mẹ thấy hẫng hẫng một cái, suốt 4 tháng ở bên em, ngày nào cũng quấn quýt từ sáng sớm tới lại sáng sớm hôm sau, hì hì, tự dưng bây giờ ban ngày mẹ trở về với nhịp sống cũ, chẳng chăm sóc em, chẳng chơi với em, chẳng biết em đòi gì, thích gì...thấy hẫng đi nhiều. Tối về, mẹ lại mệt vì chưa quen nhịp, lại lo chuẩn bị cho ngày mai đi làm, chơi với em một lúc là thấy hết buổi tối, mẹ nhiều khi thấy mình hụt cả hơi và chủ yếu là thấy mình có lỗi với em!

Em giờ chẳng còn cần mẹ mấy. Ti em cũng có bình sữa rồi, thỉnh thoảng tự dưng mẹ bế em dụi đầu đòi ti, còn lại thì em chỉ thích được bế cho tập đứng rồi em nhìn hết mọi người. Mẹ có lúc lao vào bế em, ôm chặt vào người (như kiểu bị lên cơn), thì em còn khóc ré lên vì khó chịu. Hahahhh.....Đến là thương mẹ thương em, hihi.... Giờ em càng ngày càng tự lập, mẹ càng ngày càng có vẻ rảnh rang, lại chỉ lo em thiếu tình cảm mà không tự biết, mẹ lại nghĩ chỉ sợ là nhỡ đâu luyện cho em tính độc lập quá em lại không thấy cần mẹ, gần mẹ (hic hic)

Dưng mà yên tâm đi, mọi chuyện vẫn còn dài mà em nhỉ? bố Mun nhỉ? Mẹ vào làm đã nhé.