Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Mai là Valentine, tình hình là gia quyến đã được tặng đôi vé đi xem phim, tựa đề là Jack and Jill thì phải. Tình hình là tối nay về xem lại giờ chiếu, mai bố trí tìm cái váy mới mua, mặc vô, đi làm, rồi tan sở ngóng chờ anh giai??? Hừm! E là sẽ không có cái viễn cảnh ấy đâu. Bởi vì anh giai sẽ lại viện cớ 2 người đi 2 xe sao tiện. E là sẽ lại nhanh nhanh chóng chóng về nhà, chơi với con 1 tí, hộ bà cơm nước 1 tí, rồi thì là sẽ e thẹn (giả vờ) xin xỏ bà trông con tối cho 2 vc tếch đi chơi....Dám lắm!

Nhân dịp valentine, mình có đôi điều thắc mắc muốn ngỏ cùng anh giai.

Vậy là đã sắp sằm sặp tròn trịa 2 năm kể từ ngày cưới. Quãng thời gian kể ra thì nghe thật ngắn ngủi, cơ mà sao nó lại để lại great impact lên mình và anh giai thế nhỉ?

Sau 2 năm, mình tăng 10kg. Sau 2 năm, tính khí mình già đi 10 tuổi. Sau 2 năm, số thành viên gia đình tăng lên tới 3 người. Một người tăng thêm đó làm thay đổi hoàn toàn con người, cuộc sống, nhân sinh quan, trật tự...của gia đình.

Trước thì, đi làm về, mình mau mau vào bếp, anh giai về là nhìn thấy mâm cơm sạch đẹp, nghi ngút khói bay. Hổi, mình còn mua hẳn 1 bộ lụa đỏ mặc ở nhà của vera cơ đấy! (Bộ ấy hiện nay đã ném vào xó tủ rồi, vì không thể chứa đủ cái thân hình hiện tại nữa). Anh giai trong bữa ăn vẫn thường ném cho mình đôi ba câu bình luận hoặc yêu cầu. Hôm thì "vợ nấu ăn càng ngày càng tiến bộ". Hôm thì "ngon, ấm lòng". Hôm thì "Ngày mai vợ cho ăn abcd, hoăc là xyz...nhá". Mình vâng dạ, gật gù, rồi ngày mai ngày kia, hí hửng tra tra cứu cứu, lưu cả bookmark blog món ăn để về cải thiện nuôi cái sự ngon miệng của anh giai. Rồi thì thứ 7 mình lôi tất cả quần áo bửn đi giặt, gấp gọn lại tủ đồ của anh giai. Anh giai đi làm về mở tủ ra là cả một bầu trời gọn gàng, tìm gì là có nấy. Rồi thì đêm ngủ, đêm nào cũng "hai mái đầu", tối nào cũng kể đủ thứ chiện, hết chiện xã hội tới chiện công ty, chiện nào cũng chia sẻ được. Hổi - cứ gọi là sung sướng ấm êm hạnh phúc!!!

Nay thì, kể sơ qua đôi lần dịp cuối tuần bà ngoại về trên nhà, nhà chỉ còn tuyền thành viên gia đình nhỏ cho anh giai coi lại. Tối đến, cơm cơm nước nước (bây giờ thì đừng hòng đi ăn cơm tiệm ở đâu), sữa sữa bỉm bỉm cái cảnh 1 người...ị 2 người canh, chã con thì hò hét tới 11h đêm làm 2 bố mẹ mệt lử vẫn chưa chịu đi ngủ. Anh giai sau vài lần chui vào trong chăn, chui ra khỏi chăn, đi pha sữa, đi rửa bình, lại chui vào trong chăn, lại chui ra tắt điện, lại khóc, lại bật điện, lai chui vào....thì đã chỉ còn sức thều thào "Vợ ơi, anh đi ngủ trước nhá, sáng mai phải dậy sớm đi làm rồi". Thương kinh dị, bảo thôi chồng ngủ trước đi, tí vợ tắt điện cho. Bế một lúc chã con ngủ, rồi đặt, rồi thì lê cái lưng mỏi nhừ ra tắt điện, đóng cửa, dọn qua 1 tí rồi vật ra cạnh các chã. Đêm thì, mình mặt mày nhăn tít,mắt nhắm mắt mở dậy ôm chã con vào lòng, hoặc nhét bình sữa vào mồm con. Anh giai thì quần ống thấp ống cao lật đật phi xuống giường đi tráng bình, đi pha sữa. Hai mái đầu xanh xưa kia giờ nhìn toàn như tổ quạ. Tới lúc xong chiện, chã con đã ngủ mê say trở lại, thì 2 mái đầu tổ quạ nằm vật ra, mắt chưa kịp nhắm đã ngáy khò khò, Còn đâu mà chiện với trò như hồi xửa, tuy vậy vẫn còn thoang thoảng dư âm cũ, cố vớt vát gối đầu tay nhau, ra cái điều tình cảm :D. Rồi đêm qua ngày đến, mình lại dậy lôi chã con dậy đánh răng (tưa lưỡi), rửa mặt, thay bỉm cho ăn, quay sang gọi cổ chã bố. Anh giai mắt chưa mở mặt đã nhăn nhó than "Vợ ơi, tay chồng đau quá" Hỏi đau ở đâu ra mình dán salonpas cho mới hóa ra là cái tay đêm qua cho vợ gối. =)))))) Ôi lãng mạn giờ cũng phải trả giá nữa đấy!!! Sắp tới giai đoạn mất sức rồi, ôi thời thanh xuân!!! Đấy là việc ngủ. Chưa kể việc ăn, sau 2 năm tới giờ anh giai chả còn sức đâu mà bình loạn nữa. Hôm nọ mình đã quay lại bếp trở lại, những tưởng được câu lợi hại gấp đôi, ai dè anh giai chỉ kêu được đúng 1 từ "Vợ ơi, trình độ nấu ăn của vợ bây giờ là...thảm hại!!!" Mình thì không còn hơi mà tranh cãi, bữa tới nấu mình đã chặt gà, ướp qua gia vị, rồi...gọi anh giai dậy nấu. Hic. hic.

Đấy là bức phác họa về đời sống hôn nhân sau 2 năm gắn bó. Mình qua các 'biến cố' mặc dù hơi thấy thiếu hụt vấn đề buôn bán với anh giai, nhưng tưu chung lại thấy vẫn ổn cả. Không biết anh giai thì thế nào. Có bị thiếu hụt gì không? Bởi vì dạo này lại có đợt anh giai đặt lịch đi ra ngoài từ mấy tới mấy giờ, hỏi đi đâu thì không nói. Bởi vì dạo này mình và anh giai thấy cũng ít hỏi han công việc của nhau. Đêm thì đặt mình xuống đã ngủ. Chẳng buôn bán, chẳng mơ mộng như ngày xưa...Liệu có thiếu gì không nhỉ chã nội nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét