Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Một bức thư hiếm hoi gửi chồng yêu có nhan đề: Khó xử

Chồng yêu,

Chuyện nhà đã bắt đầu hơi khó xử. Em nghĩ mãi không thông. May mà còn nơi đây để viết.

Em định bắt đầu bằng Thứ nhất, thứ hai...nhưng lại dừng tay vì thấy là cái thứ nhất thì liên quan tới cái thứ hai, cái thứ hai thì làm nảy sinh cái thứ ba...cho nên em sẽ trình bày thành dạng văn bản nhé. :D

Vậy là nhà mình đã "đoàn tụ" được gần 1 tháng. Gần 1 tháng xuống HN, em đi làm, anh đi làm. Con ngoan và bà ngoại trông. 2 dì và cô chú đều gần gũi, qua lại suốt cả.

Vậy mà, em vẫn bị stress, còn anh? Em kể ra những việc làm em suy nghĩ nhé,

Bà ngoại xuống nhà trông con. Căn phòng vốn chật, giờ thêm con gái và thêm bà ngoại. Anh và bà cứ nhường nhau cái giường, tranh nhau xuống ngủ cái ghế gấp. Ai ngủ dưới ghế cũng làm em thấy không thoải mái cả, em chỉ muốn nêu được mình xuống đó ngủ cho rồi.

Bà ngoại ốm. Rồi cái cách mà bà ngoại cứ can thiệp vào việc hàng ngày của mình "để cái ấy ở kia kìa", "đi tất vào chưa", "mặc thêm áo ấm vào", "mày mặc thế kia ra đường à", "bật kênh kia đi"...rồi cả quy tắc bất thành văn là ở nhà chỉ xem vtv3 và vtv1 suốt ngày nữa cũng làm em thấy tự do của mình bị xâm phạm. Oh. Em vẫn đã sống thế trong suốt 20 năm đầu đời. Nhưng giờ 30 tuổi, thấy đã bắt đầu khó khăn. Em và Mẹ em, vẫn luôn tự làm khổ nhau vì những quan tâm của người này dành cho người kia. Thương mẹ lắm, mà vẫn sợ phải sống chung với mẹ. Heheh...Có lần em hỏi Giang, nó bảo ai cũng thế cả (Chắc là nó cũng thế) và nó bảo, phải khi mất đi thì mới thấy quý. Em luôn sợ hãi cái sự mất đi trong câu giả tưởng của nó, cho nên em luôn thỏa hiệp mọi điều với tự do của mình khi sống chung với mẹ. Em không nói tới tự do trong hành vi, là sự tự do trong tư tưởng ấy, em cảm thấy thế.

Với anh, thì là cảm thấy nỗi xa cách. Em để ý anh vẫn thế, vẫn tặng hoa em ngày lễ, vẫn giúp đỡ em những công việc nhà, vẫn chơi với con, vẫn chăm con khi em yêu cầu. Nhưng tại cái gì? hay tại sự thiếu 1 không gian riêng? thiếu những câu chuyện hàng ngày mà giờ em lại thấy anh xa cách. Ngày lễ em mua cho anh 1 cái quần mới mà mãi tới 2 ngày sau anh mới mặc thử. Tối đến dạo này anh lại mải chơi các trò chơi cũ. Em chẳng hiểu vì sao anh lại chơi lại, và rồi em lại giục anh đi ngủ, lại gặp lại các khó chịu cũ. Em không muốn mẹ thấy em phải khổ, không muốn mẹ thấy anh vẫn còn ham chơi, không muốn ai phải lợn cợn về ai... Em thấy anh hình như a little selfish! Em vốn không bao giờ nghĩ anh như thế, nên giờ em mới thấy không hiểu nổi anh.

Hay là anh khó nghĩ một điều gì đó? Cũng như em, khó nghĩ trong mối quan hệ ứng xử với các em anh, em em, sao cho vẹn toàn. Mỗi khi cả nhà ăn cơm, 2 dì tới chơi, chúng nó nấu nướng dọn dẹp, em lại thấy anh có vẻ buồn buồn vì cô và chú vẫn trên nhà phải không anh? Hôm qua anh đang hát khi rửa bát, tự dưng nhắc tới dì Meo mang tủ lạnh về anh lại im lặng không hát tiếp nữa. Em biết anh suy nghĩ.

Anh biết không, mỗi lúc như thế, em lại muốn bọn mình ôm con đi quách, anh đi làm, em ở nhà nuôi con, tự lực cánh sinh. Em chẳng đương đầu nổi với những luyến ái tình thâm nặng nề. Em thà vất vả, tới khi mình có thể giúp nổi bố mẹ, các em, bên nào cũng đủ đầy, cũng hạnh phúc. Là được.

Rồi chuyện công việc. Em thấy mình bực bội vì nhận ra sự kém cỏi của bản thân. Giá mà em chẳng nhận ra, em cứ AQ được cho đời sung sướng. Đằng này, đáng tiếc là em lại thấy điều đó quá rõ hàng ngày. Cứ như thể em không thuộc về nơi này, nhưng cũng chẳng thể đi đâu. Em chưa bao giờ thấy 1 lối thoát cho công việc. Trước em vẫn có anh, có Mun choán hết mọi lo lắng. Nhưng giờ Mun đã có bà, anh cũng là chỗ dựa được rồi, thì em lại thấy mình loay hoay, lo sợ, kém cỏi.

Hay em bị tự kỷ, anh nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét