Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Mun yêu

Mun yêu của mẹ,

Hôm qua cô Lê cùng cơ quan gửi cho mẹ đoạn thơ này, mẹ tặng Mun trước nhé:

Mẹ có một tình yêu sâu thẳm trong lòng
Một tình yêu lớn lao dành cho "người ấy"
Cho dù mẹ có yêu ba nhiều đến mấy
Cũng không bằng dành cho "người ấy" đâu

"Người ấy" của mẹ thường khóc rất là lâu
Mỗi khi mẹ đi xa mẹ nhớ "người ấy" lắm
Không biết tự bao giờ trong cõi lòng sâu thẳm
Mẹ thương yêu người ấy hơn tất cả trên đời

Mẹ thích được nghe người ấy cất tiếng cười
Thích được "người ấy" ôm hôn, bá vai, bá cổ
Thích được "người ấy" thể hiện biết yêu biết nhớ
Khi "người ấy" buồn mẹ chẳng thể vui


Mun bây giờ là động lực của mẹ đấy con biết không?

Hôm qua mẹ bị mệt, mẹ mua cho Mun hộp sữa mới, loại hơi bị đắt đấy, để chỉ mong những điều tốt nhất cho Mun thôi, nhưng mẹ mới uống 1 cốc thì đã bị nôn mất rồi, nên mẹ bị mệt, nên Mun cũng chẳng thấy đạp "hoành tráng" như mọi hôm. :D Chiều đi làm về mẹ qua lấy giấy tờ cho bố Mun, phải đợi mãi, năn nỉ mãi cô ấy mới quay lại cho mà lấy, cứ tưởng bố Mun dùng hôm nay, ai ngờ sáng nay bố lại bảo "cứ để đấy"...Thế chứ lị!!! Nhưng dẫu sao, Mun cũng nhớ con nhé, đã nói làm việc gì như thế nào thì con luôn phải cố gắng làm được như thế!

Bố sắp đi làm xa, mẹ đang cố gắng sửa những cái gì trong nhà cần bàn tay của bố trước, để yên tâm. Mẹ đang đóng cái giá để đồ nhà tắm mới cho gọn, chủ nhật này được lấy rồi, nhà sạch và gọn nhìn thích hơn nhỉ phải không Mun?

Mun yêu, tối qua mẹ đi ngủ sớm vì người mệt, trằn trọc mãi không ngủ được, google thì bác sỹ khuyên phải nằm nghiêng bên trái để máu lưu thông tới Mun được tốt hơn, mẹ sợ cái 0.2% kia ghê gớm (Tỷ lệ thai lưu của phụ nữ mang thai trên 28 tuần nằm ngửa và nghiêng phải cao hơn so với phụ nữ nằm nghiêng bên trái là 0.2%, con số tuyệt đối là 0.2% và 0.4%), thế mà nghiêng trái thì mẹ thấy khó thở, nghiêng phải cũng khó thở, trằn trọc thế nào tới gần sáng mẹ giật mình tỉnh dậy thì thấy đang nằm ngửa ngủ ngon lành, hic, mẹ sợ quá, quay vội sang trái, đặt tay lên bụng chờ con đạp. Mun biết không? Lúc đang mơ màng thấy con đụng đậy trong bụng, mẹ cứ tưởng là mẹ mong quá nên mơ thấy thế, mẹ sờ tay lên bụng, thấy con hưởng ứng luôn, đạp thình thịch mấy cái liền làm mẹ phì cười, tỉnh cả ngủ. Mẹ vui lắm, thở ra nhẹ nhõm, tỉnh dậy luôn, còn dọn qua nhà trước khi đi làm nữa. :)

Không có Mun động viên làm sao làm được thế nhỉ? :)

Mun yêu, con được 27 tuần rồi đấy.

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Suy nghĩ vẩn vơ

Mấy ngày này, tự dưng em suy nghĩ vẩn vơ.

Bấy lâu nay vợ chồng mình sống với nhau, có lúc nọ lúc kia, nhưng nhìn chung là êm ấm, hòa thuận. Em nghĩ cũng bởi vì các vấn đề mình đã thỏa thuận hết, cho nên chẳng ai cự cãi ai: Bố mẹ 2 bên thì đều ở xa, mỗi khi về bên nào, cả 2 vợ chồng lại động viên nhau, làm hết sức mình có thể trong mấy ngày ngắn ngủi cho cả nhà vui vẻ, kết quả là lần nào về quê mọi sự cũng êm đẹp. Tiền bạc trong nhà thì thống nhất là em giữ, hàng tháng chồng lĩnh lương đưa hết cho em, chỉ giữ lại chút đỉnh để chi tiêu cá nhân, có khoản nào thêm được thì chồng được phép mua những đồ chồng thích (như ổ cứng, điện thoại...)sau khi đã thỏa thuận được với vợ (Khoản nào không thỏa thuận được thì đành chịu...hehehhh), còn vợ muốn tiêu gì thì cứ thoải mái, không phải hỏi cũng không phải báo cáo, vợ là cái hom mà, được cái, chồng còn động viên vợ đừng có tiết kiệm, phải tăng cường ăn tiêu cho con cái nó lớn. Về việc thu vén nhà cửa, thì "ưu tiên" trách nhiệm phần vợ, những lúc vợ ốm/nghén là chồng nhận phần đi chợ nấu cơm, còn bình thường vợ đi chợ chồng sẽ hỗ trợ nấu cơm rửa bát, xe vợ to lại có chỗ treo nên vợ nhận phần đổ rác mỗi sáng, khi nào vợ nhăn nhó vì bụng bầu khó chịu thì chồng biết mang rác ra ngoài để và hôm sau đèo vợ đi đổ. Chồng cũng không khó tính cho nên nhà cửa vợ muốn để thế nào cũng được, hầu như toàn vợ thét chồng treo quần áo vào móc, hay cất chìa khóa vào đúng vị trí, còn chồng như con heo mọi, vứt ở chỗ nào cũng vui vẻ, chẳng mấy khi yêu cầu điều gì thêm.

Nói chung, với các thu xếp trong cuộc sống chung, vợ chồng mình đều dễ tìm được tiếng nói chung, cho nên cuộc sống cũng dễ thở, vợ cảm thấy cứ chiều tan làm là muốn về nhà, muốn gặp chồng để buôn bán hay than thở, muốn nấu cơm ngon cho chồng ăn, khi nào khỏe thì muốn cùng chồng đi chơi, không biết chồng có cảm thấy như vậy không nhỉ?

Còn hiện giờ, cái vợ băn khoăn là những khi vợ chồng mình mâu thuẫn nhau. Chồng à, 80% là do cùng-một-nguyên-nhân. Còn nhớ khi chưa cưới, thì nguyên-nhân-ấy là 100% luôn, giờ về sống chung, đôi lúc nóng nảy không kiềm chế được mình, lời qua tiếng lại cũng chiếm 20% số mâu thuẫn ít ỏi của vợ chồng mình. Nhưng sau mỗi lần 20% đó, cả 2 đều nói chuyện qua lại với nhau, đều nhận là có phần do mình không kiềm chế được tính nóng nảy, và đều...đổ lỗi cho người kia ai lại chơi vào đúng cái phần nóng ấy. Heheh...vợ nghĩ cái này mình đỡ nhiều rồi, càng ở cùng nhau, tần suất những vụ như vậy càng nhỏ đi chồng thấy không? Cơ mà cái cùng-một-nguyên-nhân kia sao đau đầu quá chồng à. Mỗi lần như vậy là vợ buồn, chồng cũng không vui. Mà vợ suy luận là chồng buồn và đau đầu hơn vợ, vì chồng là người ở giữa. Vợ không có "cái đó" như chồng có, cho nên vợ chỉ buồn lẽ thường tình, vợ không có "cái đó" để mà lôi ra bù đắp. Vợ chỉ biết buồn và hy vọng sau này...uh sau này khi thời gian trôi, thì nguyên-nhân đó tự có thêm kinh nghiệm để hiểu cho vợ, hiểu cho chồng, và không trở thành một khó khăn nào cho niềm vui của gia đình bé nhỏ này. Cơ mà sau này biết là bao giờ nhỉ? 2 năm rồi hình như vẫn vậy...Chồng thì cứ bảo vợ phải tự kiếm "cái đó" cho vào bản thân mình chứ, cứ xác định là "cái đó" tự đến. Nhưng mà khó lắm chồng à, bởi vì "cái đó" là tự nhiên sinh ra, chứ có mấy ai "nhân tạo" mà có được nó đâu nhỉ?

Vợ giờ chẳng nghĩ được nhiều, chỉ thấy là mỗi khi vợ chồng mình không thống nhất được quan điểm về "cái đó" liên quan đến cùng-một-nguyên-nhân ấy, là vợ thấy chẳng muốn về nhà vội, nhìn mặt chồng cũng không thấy vui, lại nghĩ ngợi, vợ lại thấy càng tủi thân hơn. Vợ lại cảm thấy cứ thế này thì hình như vợ chồng mình sẽ không thể nào tìm thấy được tiếng nói chung trong vấn đề này mất, có khi vợ nghĩ quẩn, cứ thế này biết đâu có lúc thấy nhau thật xa xôi thì sao? Lúc đó rồi sẽ ra sao chồng nhỉ? Chắc buồn mà chết mất. Hì hì...

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Mun yêu

Dạo này tự dưng thế nào nhóc Mun lại đạp nhiều thế chứ.

Mà giỏi rồi, vì nhóc đã biết đạp lồi ra cả da bụng, lại còn biết trườn trong bụng nữa.

Mấy tuần trước, có đợt bẵng đi 1 ngày không thấy nhóc đạp, mẹ lo lắng hết biết, chỉ biết lo và lo, đâm ra cáu kỉnh nhặng xị cả với bố. Vì đợt đó, bé đạp chưa rõ ràng đâu, chỉ thỉnh thoảng mới trồi lên 1 cái, đâm ra mẹ để ý cũng khó hơn.

Bố Mun chính là nạn nhân trực tiếp và thường xuyên của mọi biểu hiện của nhóc đấy. Đêm nằm ngủ thì bị nằm cách xa 10m, nửa đêm thì bị gọi dậy chỉ để nghe than là sao con không thấy đạp, sao bị đau lưng, tức ngực khó thở...Có đêm bố Mun tội nghiệp lắm, mẹ đi ra toilet vào, thấy bố đang lồm cồm bò dậy trên giường, gương mặt ngơ ngác, nhìn chăm chăm vào mẹ, hỏi mẹ đi đâu đấy? Tưởng là bị sao??? Hehehhh...Bố Mun bị ám ảnh rùi thì phải. Mẹ bấy lâu nay cũng chỉ để ý tới Mun, bố đang bị gác sang một bên, những lúc hiếm hoi nghĩ tới bố, tự dưng cũng thấy thương bố...

Bố Mun bảo đêm qua bố mơ thấy con đấy, thấy Mun tóc dài, còn để mái, mắt tròn, bố bảo nhìn nghịch lắm. Mẹ hỏi bố thế giống ai? Bố bảo không nhớ, chỉ nhớ là đôi mắt con gái nhìn rất thông minh và nghịch ngợm. Mẹ phì cười, mẹ không nói với bố đâu, nhưng thực sự mẹ thấy vui lắm. Mẹ cũng có niềm tin tưởng dở hơi giống bố, là Mun nhất định sẽ thông minh và nghịch lắm đây con nhỉ?

Mun dạo này nghịch khỏe. Hôm kia mẹ đi SA về Mun được 26 tuần mà mới được có 817gr, thấp hơn chuẩn trung bình gần 100gr đấy, nhưng trộm vía vẫn nằm trong giới hạn bình thường. Mẹ lo lắm, nhặng xị cả lên, tới hôm sau đọc các tin trên mạng, rồi hỏi mẹ Lan về chỉ số của chị Bông, mới lại thấy yên tâm phần nào. Mun yêu của mẹ nhất định sẽ ra đời khỏe mạnh phải không con?

Mẹ bảo bố: Hay Mun nhà mình tại nó nghịch khỏe nên nó không to mấy hả anh? Bố bảo mẹ chỉ nghĩ vớ vẩn, bố kêu đầu mẹ to là vì mẹ hay tìm ra cái để nghĩ...Hic. Con đạp dọc đường mẹ lái xe về nhà, có lúc làm mẹ phì cười vì con cứ thình thịch trong bụng, chẳng biết có phải vì nghe thấy tiếng xe nào, hay vì ngạc nhiên với ai, hay cũng háo hức giống mẹ vì sắp được về nhà, hay là con chỉ nghịch hiếu động thế thôi? Buổi tối mẹ nằm xuống giường, con cũng lại đạp thình thịch, cứ nằm sang trái thì con đạp sang trái, mẹ thương, sợ con bị chật vì bụng đè xuống giường, quay sang phải thì con đạp sang phải, mẹ nằm ngửa ra thì con trườn từ bụng phải sang bụng trái. Mẹ lo, chẳng biết con thích mẹ nằm trong tư thế nào, cứ đành nghe các theo các lời khuyên y tế, quay sang trái là tốt nhất cho con, phải tới gần nửa đêm mới thấy con "trật tự" và mẹ đi ngủ. Thế mà tới gần sáng lại thấy con rục rịch trong bụng, kekek...bên phải, bên trái, bên trên, lại bên dưới...nhiều khi mẹ thức giấc, nằm im nhìn bố con ngủ, và lắng nghe tiếng con đạp, thức cùng con một lúc, có khi phì cười trong đêm mỗi khi con đạp thật mạnh, có khi không đợi được, kéo tay bố con dậy để cùng sờ thấy con đạp. Mẹ nghĩ con gái nghịch nhiều như vậy, không biết có gì không tốt không? Tới sáng dậy bố con bật đài, nhạc vừa nổi lên thì con lại "binh binh" ngay lập tức. Kekek...Mẹ nghĩ tới Mun mà thấy yêu quá. Bố cũng sáng sáng lại nói chuyện với con một lúc, mấy nữa mẹ ghi âm tiếng bố vào, để mở dần cho con nghe hàng ngày nhé? Để khi ra đời con cũng biết quen với tiếng bố hàng ngày. Yêu con lắm nhóc ah!!

Hôm nọ mẹ bảo bố là mẹ không cần Mun lớn lên làm giám đốc hay vị trí gì đó thật to, mẹ chỉ muốn Mun thật giỏi ở lĩnh vực mà con yêu thích, con được làm điều mình thích và giỏi ở điều đó, con sẽ cá tính và có tự trọng cao, con được mọi người nể phục và tôn trọng. Còn mẹ nghĩ, mẹ và bố sẽ cùng dạy con những điều cơ bản, sống có hiếu, có nhân nghĩa, tự tin nhưng cũng biết khiêm tốn, tôn trọng người trên, biết nhường nhịn người dưới. Mun yêu của mẹ, mẹ chờ mong con ra đời biết bao, mẹ yêu con biết bao!

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Tản mạn

Hôm nay mình vừa xem "Every body's fine" trên Star Movie. Phim kể về một ông bố có 4 người con, David, Amy, Rosie và Robert , sau khi người vợ mất, ông bố đã làm 1 chuyến đi khắp cả nước tới thăm cuộc sống riêng của từng đứa con.

Khi mọi thứ trở nên mess up, ông bố hỏi các con 1 câu trong tâm tưởng "What should I suppose to do now?", Robert đã trả lời là "Act as if nothing's wrong, that's the best for us".

Tựa đề bộ phim là "Everybody's fine". Đó là câu trả lời của tất cả những đứa con, của người vợ tới ông bố mỗi khi ông hỏi, và đó thậm chí cũng là câu nói của chính ông bố mỗi khi có điện thoại từ các con.

Mình thích cái cách bài trí của căn nhà ông bố trong phim, một ngôi nhà tại một vùng ngoại ô, có vườn rộng, có một vài cây cao to mọc ở góc vườn, ngay cạnh cửa nhà là một sửa sổ lớn và thấp, bên dưới đó kê một cái bàn và 2 cái ghế 2 bên, nhìn ra quang cảnh toàn khu vườn. Đi qua bộ bàn ghế cạnh cửa đó mới tới khu vực chính của ngôi nhà, gồm có bàn ghế, tivi, bếp....

Mình cũng thích cái bếp trong nhà này, cỡ chừng có 9m2, nhưng gần như trọn 1 mặt là cửa sổ lớn không có song, bàn thấp cao bằng cửa sổ đó kê 3 xung quanh tường. Trên đó là các tủ, lò vi sóng....

Hình như mình thích cửa sổ thì phải :D

Mình có chút băn khoăn về thông điệp của bộ phim. Về hình ảnh người mẹ trong phim, bà được miêu tả là "a good listener", cho nên tới tận khi bà mất, người bố mới biết tin về một đứa con gái của mình có con, thậm chí homosexual, người con gái cả thì ly thân và đang on date với một người khác, đứa cháu nội thì không phải lúc nào cũng đứng đầu lớp, cậu con trai thứ 3 thì không phải là nhạc trưởng của dàn nhạc, mà chỉ là một tay trống bình thường. Tất cả những điều này, bà mẹ đều biết, bởi vì "she loves you and she only tell you what you want to hear" và " you are just a good talk".

Có vẻ trong gia đình bố mẹ chồng mình cũng vậy, các con có xu hướng nói với mẹ những failure, những khi cần giúp đỡ, và chỉ nói với bố những lúc thành công. Cho nên có cảm giác gđ nhà chồng mình khá gần gũi, và mẹ chồng thì là mẫu rất caring.

Với gia đình mình thì không rõ ràng lắm, hầu như mình chẳng nói với bố hay mẹ failure hoặc cần giúp đỡ khi nào cả, mặc dù mình luôn thẳng thắn và vui vẻ với cả 2. Giờ có cảm giác 2 con em cũng thế, vì chúng nó cũng chẳng nói với mình cái gì, khi chúng nó khỏi ốm, mình mới biết, khi chúng nó thi xong, mình cũng mới biết...

Theo quan điểm nhận thức: Mình nhận lời khuyên của sếp cũ, cũng là 1 successful family với 3 kids, hắn khuyên "must share everything between husband and wife" và nhấn mạnh thêm "everything". Mình vẫn có ý thức cố gắng làm thế.

Theo quan điểm bản năng: Thì có vẻ mình lại thiên về phương án thứ nhất, vì mình vẫn cư xử một cách bản năng thế với papa, mama. Luôn inform just good news...

Kết thúc bộ phim, ông bố có nói "now pls tell me everything, even bad news or good news". Và sau đống messing up đó với các con, khi nhìn các con quây quần bên bàn ăn, Rosie với ng tình đồng tính và đứa con, Amy với anh bạn mới, đứa cháu nghịch ngợm, Robert không trong một trạng thái trang trọng và thành công, ông bố nói thầm với vợ rằng "Now, everybody's fine"

Kết: :D

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Cáu kỉnh

Dạo này nắng nóng trên diện rộng, hay là tại bắt đầu vào tháng thứ 7, mà mình lại sẵn cáu kỉnh và nhăn nhó thế không biết.

Ở công ty: Cáu.

Về nhà: Cáu.

Chat với bạn: Cộc lốc (Nhưng được cái là vẫn thế)

Chat với chồng: Cáu.

Tối chuẩn bị cơm nước: Cáu

Lúc xem phim: Không có gì

Lúc đi ngủ: Lại cáu

Sáng dậy đi làm: Bình thường

Đi làm tới công ty: Lại cáu cáu

.........

Mình cáu với nh đứa mà mình cáu với nó nó lại không cáu lại mình.

Mình cáu với bọn nói nhiều nói mãi không hiểu.

Mình cáu với nắng gắt. Ăn trưa chẳng biết ăn gì. Gọi món xong gẩy được 2 gắp lại bỏ đó.

Mình cáu với sự dốt nát.

Mình cáu với sự trịch thượng.

Thật. Hình như giờ chỉ thích nằm trên chỗ nào khí hậu mát lịm, ngủ quên ngày quên tháng. Chơi bời hò hét, chém gió, chả phải nghĩ mie gì nữa.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Huhuhu...

Huhuh...sao sáng nay con k đạp Moon ơi...Làm mẹ mày phải đang đi tìm phòng khám này. Huhuh.....

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011