Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Một tuần ở nhà

Thế là nằm ở nhà mai là được tròn một tuần rồi. Lịch của cả tuần nay là: Sáng mình nằm ngủ, Kiên dậy nấu cơm/cháo/phở, gọt hoa quả, đun nước nóng bày sẵn ra cái mâm xung quanh giường, gọi mình dậy ăn sáng, mình dậy ăn sáng, uống thuốc, uống sữa, lên nằm, tới trưa lại bò dậy ăn cơm, với tay nhai hoa quả cả ngày, chiều lại uống thuốc, ăn cơm, nằm. Tối Kiên về, tay xách nách mang thịt rau hoa quả, mình nằm, Kiên rửa bát, nấu cơm, gọi mình ăn cơm tối, rồi rửa bát, nấu sáng hôm sau. Sáng ra, mình lại nằm, Kiên dậy nấu cơm....

Ôi cái lịch 1 tuần, anh chồng mình kêu lên: Tôi chỉ có một mong muốn, mong muốn tột bực, ấy là...tới ngày vợ tôi sinh xong em bé....

:D

Mình nằm miết một tuần. Những ngày đầu thì hoa quả phải để cạnh giường, để xa một tí cũng chẳng thèm dậy với ăn, những ngày cuối thì đã dậy được tự pha sữa, tự nấu lại canh cho nóng rồi ăn được. Tới hôm nay thì từ sáng đã ngồi dậy làm chút việc, rồi tối lại ngồi viết được cái này nữa. Con xin chân thành cảm ơn các Cụ!!!

Chẳng kể hết những lo lắng mệt mỏi vật vã mấy ngày trời, mấy hôm đầu còn sợ không tự lo nổi, phải báo tới các cụ xuống, nhưng mà thế nào 2 vc cũng cứ tự vượt qua được, có nhờ cô Ngân ngày đầu thôi, còn thì ổn cả. Cũng thấy vui vui. Cuối cùng cũng chẳng cụ nào biết là mình bị động thai, đỡ mất công lo, hehe...tới giờ cũng chưa có cụ nào biết cả. :D

Mình tính khéo rồi đứa này ra nó còn hành tỏi mình nữa chứ không phải thế này. Từ hồi chưa có nó đã lo đứng lo ngồi, khóc mấy bận. Tới nay có nó mới có 9 tuần mà để mẹ nó lo lắng đi siêu âm tới mấy lần, thử máu mấy lần, lại lo lắng thêm mấy bận, thì thấy rồi nó cũng có tiềm năng củ hành mình lắm chứ chẳng phải vừa. Bố nó có lần ghé vào bụng bảo: Con ơi, sao con khó tính giống mẹ vậy con??? :D

Chẳng biết được con nhỉ? Khó khăn bao nhiêu bố mẹ chịu hết, miễn là con đủ 9 tháng 10 ngày, ra đời khỏe mạnh là được rồi. Con nhớ biết thương bố mẹ nhe, nhà mình còn nghèo con ạ, nhớ phải khỏe mạnh nhe.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Tính khí của hội phụ nữ xung quanh mình.

Tính tới giờ trong cuộc đời mình có mấy người phụ nữ quan trọng vây quanh.

Thứ nhất là bà nội mình: Phải nói với mình thì bà nội mình là một người bình thường, sắc sảo, nhanh nhẹn. Thế thôi. Nhưng với mẹ và các em thì hình như bà nội hơn thế một tí thì phải. Hê hê...suy cho cùng, hình dư mình là người hiền lành nhất nhà ế!!!

Thứ hai là mẹ ruột mình: Phải nói là mình không hợp tính chị cả nhà mình cho lắm. Cứ câu trước câu sau là gắt lên ngay. Chạ hiệu sao. Nhưng suy cho cùng thì mình hay là thương chị ấy nhất. Trước chỉ toàn cầu mong cho chị ấy mạnh khỏe, lại còn cầu mong cho chị ấy tiếp tục ham chơi để thấy chị ấy vui vẻ. Giờ mới thêm cái cầu mong cho em bé đấy.

Thứ ba là con em ruột thứ hai mình: Phải nói là từ hồi mình đi học đại học, nó đã biết thu vén tiền đưa cho chị rồi. Mỗi khi chị về nhà mà bố mẹ chưa có tiền cho mang lên, nó đã biết lén lút đưa hết tiền gom góp của nó kể từ thời Napoleon cho mình, giấu trong quyển sách nào đó. Giờ nó đi học, mình thỉnh thoảng cho lại nó được tí tiền, nó cũng chả mấy khi xin. Có khi cho còn không lấy. Nhưng bây giờ mấy thông tin trong gia đình toàn từ nó mà ra, có khi đang ăn cơm nhận cuộc gọi của nó, bảo chị ơi con Dung abc, bố mẹ abc, tuần sau em về chị có thu xếp về nhà luôn được không? Thế là có khi lại cắp cặp về, làm trận nhặng xị ở nhà rồi lại đi, tâm trí sau đó lại nhẹ như lông hồng, chỉ có con em mình dẫu nó cũng đi xa mà lâu lâu nó lại làm cho mình cuộc gọi...

Thứ tư là con em ruột thứ bà nhà mình: Tính tình bốc đồng giống chị. Lo cho nó hơn cả con kia vì thấy nó bị lừa mấy lần rồi. :( Từ hồi nó lớn lên mình đã đi xa, chả gần nó, chả hiểu nó ra làm sao, như thế nào. Chỉ nhớ mỗi hồi nó còn bé tí, xinh lắm, nhìn như em bé trong lịch. Sợ chị như sợ cọp. Rồi thì bỗng một hôm đi về thấy một con bé lạ lẫm cao hơn cả mình, cao nhất nhà, mãi chưa quen được. Con này học được tính con thứ hai, nhiều khi chị bảo cho cái nọ cái kia cứ bày đặt không lấy. Nhưng tính nó tiêu hoang hơn con thứ 2, chưa thấy cho tiền mình bao giờ. :D Nhiều khi lo cho nó lắm mà chỉ biết lo để đấy, chưa biết làm thế nào để dạy bảo nó ba cái điều cần thiết mà chị nó xưa kia vấp lấy vấp để.

Thứ năm là mẹ chồng nhà mình: Mẹ chồng thì đối lập hẳn với mẹ vợ rồi. Mẹ vợ ham đi chơi thì mẹ chồng chỉ có ham quanh quẩn ở nhà, hết vườn lại tới gà, hết gà lại tới bếp. Con từ nhà đi mẹ vợ có hôm làm quả shock hàng cho con khi thấy ra vặt đầy túi khế cho mang đi, nhưng mẹ chồng chỉ có làm cho shock hàng khi mà...không thấy chuẩn bị cho cái gì mang đi. Đóng hộp từ hành lá mẹ trồng cho tới cà chua, chuối chín cây, rồi thì có lần cả miếng thịt. Có lần xe chuẩn bị đi rồi vẫn thấy xì xụp ngoài ao mổ cá, tí định cho mình mang cả cá đóng hộp nhựa đi. May mà bố chồng can cho. Nói chung mẹ chồng thuộc xì tai người mẹ mơ ước của chị em nhà mình từ nhỏ. Hề hề. Có điều tới giờ mới được hưởng sự quan tâm của mẹ chồng, cũng chả phải thời còn bé, cũng chả ở nhà thường xuyên...Chẹp. Phí nhỉ? Nói chung, số mình cũng chả phải số hưởng, nhưng thế cũng là tốt đẹp lắm rồi!

Thứ sáu là con em chồng nhà mình: Cao mét tư, nhanh nhẹn, thông minh, nhạy cảm, hiếu thắng và đanh đá. Những lúc có việc cũng nhờ được nó phết. Những lúc cú nó thì cũng cú phết. Nhưng tựu chung lại thì nó vẫn là người tốt. Mà nó có mẹ chồng lo lắng cho, cũng chẳng có gì phải lo lắng tới. Mình chỉ mong sao sau này nó chia sẻ ít kinh nghiệm sống cho bọn em đù nhà mình, và nhận lại ít kinh nghiệm nhẫn nhịn chịu đựng của bọn em nhà mình lên nó. Thế là đẹp cả làng.

....
Hết giờ ồi. Về đã.

Update tình hình của các tình hình

Sau 2 tuần ốm nghén, mình thu được khá nhiều kinh nghiệm:

Thứ nhất, là tình hình ốm nghén có thể phụ thuộc vào sức khỏe của người mẹ. Khi cơ thể mình khỏe, khi tâm trạng mình vui, mình chẳng thấy ốm nghén gì cả. Khi cơ thể mệt mỏi, khi cái đầu suy nghĩ, thì tình trạng ốm nghén trở nên nặng hơn và liên tục hơn.
Keke..., vụ này được trả giá bằng tình trạng ngán ngẩm của anh giai khi mỗi sớm mai thức dậy mình lại update anh bằng một bài than thở về tình trạng ốm nghén. Phải nói là, ốm nghén cũng kêu mà không ốm nghén lại càng kêu :D Tội nghiệp anh giai!

Thứ hai, là khi ốm nghén, cơ thể yếu đi, rất dễ kéo theo bad mood và các physical pains ở cơ thể, nào là đau lưng, đau khớp, đau hông, đau dạ dày, nào là bực bội, dễ mất bình tĩnh, dễ than, dễ...khóc, dễ tủi thân... Và mình càng bị kéo vào những cái moody đấy thì việc ốm nghén lại càng nặng nề.

Thứ ba là, có những thức ăn khi ăn thấy thích ghê, nhưng được vài miếng thì ám ảnh cả ngày, cả ngày hôm sau.

Thứ tư rút ra là, hình như nếu bản thân mình ích kỷ, thì hãy cứ để cho mình được ích kỷ, rồi sau đó mình sẽ như một đứa trẻ được cho kẹo, mình sẽ được thỏa mãn để làm điều tốt. Huhuuuuuu.........Thương chồng mình ghê!!! Lấy phải vợ xấu tính!!!!!!!

Mình phải đi ăn đã. Đến giờ ăn rồi..

Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

Ốm nghén

29/1 đi siêu âm còn cười toe toét, lao đi phăm phăm, ăn như thụi chả nôn chả nao gì. Bác sỹ bảo được tầm 5 tuần.

Tới hôm nay 8/2 thì biết mặt nhau rồi. Nôn suốt cả ngày hôm qua, nôn tới sáng hôm nay, ôm cái toilet rồi lại tới ôm cái chậu, no cũng nôn mà đói cũng nôn. Kiềm lắm mới không ra sản phẩm chứ như hôm qua thì cứ phun như vòi phun nước. Đêm nằm đau hết mình mẩy vì chắc là cơ bụng hoạt động nhiều quá. Cơ cổ cũng hoạt động nhiều quá đâm ra cứng hết cả cổ. Nằm gối thấp cũng buồn nôn mà gối cao cũng buồn nôn.

Sáng dậy chưa ăn gì cũng buồn nôn, ăn xong trên đường đi làm cũng buồn nôn. Trưa không ăn gì cũng buồn nôn mà ăn cố được nửa bát bún vào lại cũng tiếp tục bài ca kháng chiến.

Mình rút ra kết luận: Mình bị nghén. Chứ cái kiểu ốm mình chưa bao giờ có cái kiểu ốm như này cả. Ốm buồn nôn chỉ một phát thôi xong là mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt nằm ngủ, chứ không có cái kiểu đâu thức ăn cứ treo ở cổ họng chờ chực phun ra như này suốt cả ngày.

Hóa ra ốm nghén là như này. Quả là đáng sợ thật!

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Mơ ước lúc giao thừa

Còn mấy tiếng nữa là năm mới đến. Mình đang ngồi xem Gặp nhau cuối năm, anh giai đang say bết nhè trùm kín chăn trên giường, bạn đồng hành của anh là cái chậu mầu xanh da trời mình rất yêu đang để ở chân giường. Mình mới cho anh uống một bát nước cải bắp luộc, hy vọng tí hơi men sẽ theo "chưn" anh ra ngoài, cho tỉnh lại còn đón giao thừa.

Nhưn dịp năm mới, và đây là list những mơ ước để đạt được trong năm Tân Mão này của cháu:

1. Sinh con an toàn vào tháng 9.

2. Con khỏe mạnh ra đời an toàn vào tháng 9.

3. Nhóc con khỏe mạnh, xinh đẹp, ra đời an toàn.

4. Nhóc con....

5. Nhóc...

6. ...

7. Sức khỏe cho tất cả mọi người mình yêu quí!

8. Hì hì...thêm một điều dành cho bố mẹ cháu: Là mong bố mẹ cháu càng ngày càng hiểu nhau hơn và hợp với nhau hơn ạ!

Bibo Canh Dần and Happy New Year Tân Mão!!!

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Tết and Me

Tối nay về quê nội ăn tết rồi. Tàu chạy lúc 10h đêm. Bữa nọ thằng ku em chồng mua cho 2 vé, rồi nó về trước, nó vác cho cả đống quà cáp về trước hộ anh chị, về tới nhà còn gọi xuống nói thầm với mình "Mẹ hỏi em là chị sao lại không về nhà trước đấy!"!!!

Nghĩ tới mà méo cả mặt. BMC thân yêu ơi, giờ này con vẫn đang ngồi đây, tâm trạng ngổn ngang đây này. Bụng thì ọc ạch. Hết buồn nôn rồi thì tào tháo đuổi, suốt từ đêm qua tới tận bây giờ, chẳng lúc nào thấy bụng yên ổn cả. Mấy hôm nay rồi mình không ra khỏi nhà, mà thời tiết lạnh buốt cắt da, mặc mấy lớp áo rồi mà vẫn lạnh, ngồi trong nhà cả ngày cả đêm, đóng kín cửa vẫn không chạy trốn được cái lạnh. Lạnh kèm với nỗi lo lắng khiến trong lòng lúc nào cũng cảm thấy bất an làm sao ấy, không hẳn là bất an, mà là sự bồn chồn, chỉ muốn khóc lóc rồi lại muốn được cười đùa chém gió với các bạn, mình đúng là đang bị moody làm sao đó, sadly moody - vì chỉ thấy trong lòng một thứ tình cảm yếu đuối không biết rõ nó là vì cái gì...Đọc mạng trên wtt thấy các chị em đi trước bảo có bầu tâm trạng cũng dễ thay đổi, nhưng chẳng lẽ mình lại bị vụ này??? Hic.

Mình nằm ngủ suốt ngày mà vẫn thấy người mệt. Mấy nữa về nhà BMC rồi làm sao đây. Con người vui tươi không thể hiện ra được, toàn là những lo lắng với mệt mỏi thế này, biết BMC có hiểu cho không? Mai là 30 tết rồi, mùng 1, mùng 2, mùng 3...là những chúc tụng và cười đùa - nhưng sao giờ mình chẳng có tí tâm trạng nào, chỉ thấy trong lòng lo lắng, cơ thể mệt mỏi. Thực sự giờ trong đầu mình chỉ có duy nhất một suy nghĩ, là chờ khi tới mốc 7-8 tuần đi SA nhìn thấy tim con đập, và đo được các chỉ số bình thường và để có thể...lại lo tiếp. Còn thì, mọi thứ, với mình hiện tại, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.