Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Cóc Ghẻ - Chồng Béo: Tình gái già và trai trẻ!

Hôm nay kiếm cớ đi làm muộn, lang thang lên mạng lại đọc được trích đoạn của "Marley and me", thế là không chần chừ gì nữa, phi ngay lên Đinh Lễ mua được một cuốn. Dọc đường đi và về cứ thấy vui vui, vì những tình cảm mà mấy dòng trích dẫn khơi dậy được trong lòng, mặc dù giá cuốn đó khá là kinh khủng, những hơn một nửa của 100k của mình cơ đấy. (Mà trong thời điểm này thì đó quả đúng là một sự xa xỉ)

Lại lén đọc được một truyện ngắn trong tuyển tập "Cáo già, gái già và tiểu thuyết diễm tình" của Dương Thụy. Truyện cạo gió gì đó. Lại thấy thích. Nhưng mà cái ngân sách không cho mình tham được, định bụng để dành chờ ai đó tặng. Hihiiiii...Lây lan cảm xúc của cụm từ "Cáo già, gái già" lại tủm tỉm cười nhớ lại chuyện tối qua.

Xưa hồi học lớp 12, nhớ nhà mình có chơi với chú Khoa, hồi chú yêu cô Hương là chú đã hơn 3 chục tuổi, còn cô Hương mới hơn 2 chục. Hồi ấy còn nhớ chú có lần nói với mình (Ờ mà chẳng hiểu sao lại nói với mình nhỉ???) là yêu trẻ con nhiều cái không hợp. Chú kể đi chơi thì cô ấy thích sà xuống ven đường ăn hàng ngô nướng, khoai nướng...còn chú, vào những chỗ đó cứ thấy ngại ngại, không hợp. Rồi chú mời cô đi nhà hàng thì cô lại thấy trang trọng quá, thấy ngại. Chú bảo, thế đấy, yêu trẻ quá giờ như hai thế hệ mất rồi!!!

Hì hì, nhớ lại tối qua, chàng bảo mình đi chơi tối Noel, chàng bảo mình lần 1 mình gạt phắt, bảo ối giời ôi không đâu, bụi lắm, đông lắm, khói xăng sợ lắm, lạnh nữa, mà có xem được cái gì đâu, toàn người là người thôi, lại còn toàn bọn teen teen, chán ốm. Mình tuôn cho 1 tràng thấy chàng im lặng chả nhớ có tí phản ứng lại nào. Tí nữa, chàng lại "mai đi chơi đi, đi đi, đi nhé" hihiiii...Mình lại "Không, không, không đi đâu nhé"; chàng hỏi "thế thì đi đâu"; mình đáp "Ôi cần gì đi đâu, mai thể nào thằng Dũng cũng đi chơi, thằng Bình cũng đi chơi nốt, thế là nhà chẳng còn ai nhé, tha hồ nằm mà...xem phim HBO còn gì, ôi vừa không tốn tiền vừa vui vừa đỡ mệt" hihii.....Đêm, sau một hồi đi hát về tới nhà, chàng lại "Tối mai đi chơi đấy nhé"!!!!! hihiiiiiiiiii.... Mình cứ nhớ lại lại buồn cười. Buồn cười cái cách phản ứng quyết liệt của mình, luôn luôn là thế, thế mà sáng dậy vẫn lăn tăn suy nghĩ xem tối nay mặc gì đi cùng chàng cho nó đỡ già!!!??? :D; lại còn buồn cười cách chàng thuyết phục mình, công nhận là kiên trì đi. Rồi hôm nay lại khám phá ra một khía cạnh mới, hình như mình và chàng đã "cách nhau một thế hệ" rồi hay sao ấy!!! Như chú Khoa và cô Hương ấy nhỉ?

Ôi khổ thân chàng yêu phải gái già mất rồi. Giờ biết làm sao? Mà chẳng lẽ mình già thật rồi hử? Mà tối nay, nên mặc cái quỷ gì nhỉ? Nhìn đống quần áo chỉ muốn quẳng hết về cho lũ em ở quê.... Ơ hơ, hơ hơ hơ....

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Chả biết viết gì cả

Chẳng biết viết gì hết. Mặt mình thì nổi đầy mụn. Hôm nay mới có mùng 2 đầu tháng. Tháng này là tháng ăn hỏi của mình. Vậy mà hôm nay mình cãi nhau 2 trận liền, à quên, 3 trận nếu tính cả vụ mua cờ bị hớ mất 10k. Đội Việt Nam thì đá thua. Đến công ty cũ chơi thì bị phá đám bằng 1 thằng ngu ơi là ngu. Tuy là nó ngu nó quậy, tuy là ai cũng nhìn mình bằng con mắt đồng sờ cảm nhưng mà rốt cục mình vẫn bị bực bội. Rồi cú nhất là cãi nhau với giai nữa. Giai thì đang bật bài "một lần thôi, một lần thôi gì gì đó ỉ ôi dưới nhà....vì anh quá yêu em..." Mình thì đang ngồi trên tầng 3, xem phim chả muốn xem, làm gì chả muốn làm.
Với cái kiểu tính của mình thì chả bao giờ giầu được. Nịnh bợ không biết nịnh. Chịu nhục thì không chịu được. Lại còn nghệ sỹ hay phát ngôn bừa bãi, tình cảm thì ồn ào.
Thật là mình hết thuốc chữa rồi hay sao...

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Chồng để làm gì?

Mấy hôm nay đi, đứng, ngồi, nằm đều suy nghĩ: Chồng là ai, chồng để làm gì? Mình chấp nhận chồng đến đâu? Chồng chấp nhận mình đến đâu? Có sống được với nhau không?

Mình tìm được anh, thấy yêu lắm, thấy hợp nữa, thấy nhất định anh là lựa chọn số 1 cho mấy đứa con của mình. Thấy nhất định anh là hình ảnh lý tưởng đi bên cạnh mình trong cuộc đời. Mình đi đâu về cũng muốn dựa vào bụng béo của anh mà nghỉ ngơi, nằm trong tay ấm của anh mà thư giãn. Mình đã thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.

Nhưng có lúc cãi nhau, anh bảo "từ giờ trở đi không coi là có mặt cậu trên đời này, cậu ở lại hay đi là tùy cậu", mình thấy khác lắm. Thứ nhất là danh xưng "cậu" - có nghĩa là về mặt bản thể, anh vẫn coi mình là một đối tác độc lập, vững vàng bên cạnh anh, chứ không phải mình với vai trò người vợ như mình hy vọng, luôn luôn là "em", luôn luôn sai lầm.

Thứ hai là "ở hay đi tùy cậu", ơ hay, thế dễ cái nhà này là nhà anh chắc? Mà ngay cả nếu cái nhà mà hàng tháng mình vẫn tiền đóng gạo góp này là nhà anh đi nữa, thì những lúc giận hờn cãi vã, anh vẫn hồn nhiên "mời khéo" mình liệu liệu biết thân biết phận tìm đường mà đi cho khuất mắt anh là sao nhỉ? Anh là chồng, là bố, là giai cơ mà, chả lẽ sau này mà lấy nhau, cãi vã, anh lại "đấy, tôi coi cô như đã chết, cô ở lại hay đi là tùy cô" nhỉ? Nản thật.

Anh mà cứ như thế này thì nản thật. Vợ chồng lấy nhau, cái quý nhất là có người luôn bên cạnh mình, luôn ủng hộ mình, nâng đỡ mình, có thể chỉ bảo mình những lúc mình quá đà, chứ không bao giờ tung chân hất vèo mình ra đường như thế được. Như thế thì làm sao gọi là vợ chồng được nhỉ? Gọi là bạn bè cũng không được nốt. Gọi là trẻ con thì đúng hơn. Vì trẻ con có giữ cam kết bao giờ.

Ở bên anh, mình quý nhất là những lúc mệt mỏi được dựa vào anh, những lúc ốm đau nằm ngủ thấy anh lo lắng chạy lên chạy xuống múc cho bát cháo, mặc dù không ốm lắm nhưng vẫn muốn được anh chăm, những lúc buồn lo thấy anh cầm tay an ủi, những lúc chán chường nhìn sang vẫn thấy anh ở bên, những lúc thất vọng lại tìm ở anh một viễn cảnh về một hạnh phúc giản dị. Quý những lúc tụ tập bạn bè thấy anh tươi cười ngồi bên. Cảm thấy cuộc sống của mình thế là đủ đầy. Tình cảm, bạn bè, công việc, tương lai để phấn đấu.

Đã mấy lần cãi nhau, mấy lần mình định bỏ đi, sau những lần ầm ỹ, là anh lại nhắc lại, dù gì cũng không được bỏ đi, phải coi đây là nhà của mình, có gì còn giải quyết. Mình trân trọng suy nghĩ này của anh và chấp nhận nó. Cơ mà lần này, anh chủ động nhắc khéo mình đi, có nghĩa là anh cũng không muốn mình coi đây là nhà cửa gì hết, muốn mình nhận thức rõ ràng là đó sẽ là nhà anh rồi, bất di bất dịch, còn thân mình thì mình tự lo, tự tìm đường mà xéo tìm nẻo mà đi. Anh nói vậy, là bạn bạn có ở lại nổi không?

Mình xách ba lô sang nhà con bạn ngủ, nó bảo cho ngủ 2 tối thôi, còn đến tối thứ 3 là nó đuổi, thích đi đâu thì đi. Nó chỉ muốn mình vác xác về lại cái nhà ấy, làm lành, hoặc là thích giai sang đón về. Mình chả nghĩ được gì. Nó bảo cho ngủ 2 tối thì ngủ 2 tối, tối thứ 3 lại đi tiếp, sang nhà con bạn khác. Biết đâu đi mãi lại nghĩ ra. Hề hề...

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Sinh nhật thứ 27

Sinh nhật thứ 15, 16, 17 của mình diễn ra ở cái lớp có 35 nữ, 1 nam, gồm có bánh kẹo, hoa quả...bày biện tự do trên bàn học. Và chẳng có gì đáng nhớ. Hêhhehhh
Sinh nhật thứ 18 diễn ra trong 1 phòng có 14 nữ và 14 nam (phòng kết nghĩa), tốn một tí xíu tiền, nhưng vui ơi là vui. Đó là sinh nhật tự do đầu tiên mình có trong đời. Hihihiiii... Tiền sinh nhật hồi đó là khoản lao động "chính đáng" vì nó được dành dụm bớt xén từ tiền ăn nhé. :P
Sinh nhật lần thứ 19, 20, 21 cũng diễn ra ở cái phòng có 14 nữ và 14 nam ấy, nhưng kể từ sinh nhật lần thứ 19 mỗi năm mình có 1 bông hồng trong ngày sinh nhật. :)Kỷ niệm cảm xúc duy nhất còn lưu giữ lại đến bây giờ là cảm giác Vui vẻ. Thế thôi.
Sinh nhật lần thứ 22, 23, 24 bắt đầu diễn ra ngoài quán. Lần thì vịt nướng, lần thì lẩu gà, lần thì lẩu thập cẩm. Có giai và không có giai. Thứ cảm xúc duy nhất còn lưu giữ là...Chẳng nhớ gì cả. Có nghĩa là không dấu ấn, không niềm vui, có lẽ là một chút chán. Hehehhh
Sinh nhật lần thứ 25 bắt đầu dấm dúi trong im lặng. Đã bắt đầu thấy cái trò chơi đếm năm sinh nhật sao mà nhiều số, sao mà dài, và trò chơi tổ chức sinh nhật cuối cùng sao mà mệt mỏi. Sinh nhật lần thứ 25 mình tắt điện thoại, đóng kín cửa sổ, nằm trong nhà ngủ vùi trốn chạy nốt cả ánh sáng ban ngày.
Sinh nhật lần thứ 26, mình nhận được 1 bó hồng to tướng ở trên cơ quan, rồi tối đó, được đi ăn ốc với bọn yêu quái cơ quan ấy...và giai. :) Nhung nhớ được là pleased và happy.
Sinh nhật lần thứ 27, mình bật điện thoại, từ hôm trước đã nhận bao nhiêu là tin nhắn vẫn từ những người đã cũ. Iu lắm. Rồi sáng sớm đi chợ, về biết ninh xương, rửa rau, chuẩn bị cho bữa trưa ăn lẩu. Có 1 giai phụ mình đi chợ, phụ mình đứng bếp, phụ mình...ăn hết sạch chỗ lẩu. Hì hì... Sinh nhật 27 cũng giống sn 25 ở chỗ chẳng có đứa bạn nào đến. Nhưng mà nhẹ lòng hơn nhiều!
Sinh nhật 28, 29, 30... nhá! Mình không ghi nữa đâu. Trừ phi có ai đó chứng minh được cho mình là thiên hạ giờ thích đọc thứ văn học lãng mạn lẩm cẩm của những người già lắm sẹo! Hề hề...

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Chụp ảnh cưới

24/11/2009 - Kỷ niệm chụp ảnh cưới


Ảnh cưới là một kỷ niệm cũng thuộc loại rất thiêng liêng với những người thực sự coi trọng hôn nhân của cuộc đời. Để đi đến quyết định chụp ảnh cưới, có những bạn rất thoải mái, lựa chọn 1 cái tên nổi tiếng bất kỳ nào đó trên mạng, rồi đến coi cửa hiệu một chút, thấy nó hoành tráng hoặc to đẹp, hoặc giá tiền chấp nhận được, là hẹn ngày giờ, đến lúc đó chỉ việc mang thân đến…chiến đấu. Nhưng cũng có những bạn như tớ, lục lọi, tìm kiếm đủ loại thông tin, không chỉ vì túi tiền hạn chế, mà còn vì thói cầu toàn, không muốn hoang phí mà vẫn muốn có một bộ ảnh đúng ý mình.
Trước quyết định chụp ảnh cưới, tớ và giai ngày ngày ôm lấy cái google, tham khảo đủ loại thông tin, đủ mẫu chụp ảnh. Studio nào ở đâu, giá tiền bao nhiêu, quan trọng là ý kiến khen chê thế nào, vì sao lại khen, vì sao lại chê, phong cách phục vụ, kiểu cách (style) ảnh của họ ra sao, rồi thì thợ ảnh nào mang phong cách chính của hiệu ảnh đó, style riêng của các thợ ảnh ra sao, có hợp với yêu cầu của mình không.
Tìm kiếm, tớ phát hiện ra có 3 thể loại chụp ảnh:
Một là thể loại chụp khuyến mại, với những thông tin dạng 1 triệu 9 một bộ trọn gói….Hà hà, thể loại này giá cả thì thấp tương đối đáng kể so với mặt bằng giá trung bình, nhưng cái thể loại cầu toàn và đa nghi là tớ thì cho rằng, ví thử giá của họ là như vậy ngay từ đầu, với một style riêng và cách làm riêng tiết kiệm một cách hợp lý để được giá tốt, chứ không phải là đưa ra 1 giá shock để tranh giành thị phần thì còn đáng bỏ công mà tìm hiểu, chứ cái kiểu giá thấp rồi cầu tăng, ai ai cũng chụp, thì hehehhh…99% là cô dâu hàng loạt, chú rể dolly rồi. Tớ sợ mình chủ quan, nên đã có đi xem một số album mẫu, một số ảnh viện quảng cáo, và tìm hiểu một số lời khen chê. Kết quả không nằm ngoài sự dự đoán của tớ. Và tớ bỏ qua, không tìm hiểu tiếp nữa.
Hai là những tên tuổi đỉnh cao, đi kèm với giá chát chúa trong làng nhiếp ảnh. Tớ mò mẫm xem hết ảnh của họ. Quả thật thấy đẹp. Mầu sắc thường rất hài hoà ấn tượng. Tớ bị bệnh tiểu tiết. Có nghĩa, người ngoài nhìn thấy thế là đẹp, nhưng tớ mà nhìn thấy góc này photoshop bị lẹm, ánh mắt cô dâu chú rể vô hồn, hoặc một mảng mầu bị lem luốc, quần áo hơi nhăn nheo….là tớ thấy ghét. Hehehhhh… Nhưng xem những album này, tớ thấy đẹp như thể là ảnh trên báo, hoặc khi bạn search trên google image ra những hình tiêu biểu. Ảnh dạng này thường có bố cục rất hài hoà, và rất tương tự tranh vẽ, CDCR hoàn hảo (những ai mặt xấu thì thường sự hoàn hảo nằm ở ảnh dáng, ảnh tay, ảnh bóng mờ chân trời, phía trên là ánh mặt trời lóe lên và những cái chong chóng nhiều mầu…ví dụ thế). CDCR thường nhìn như stylist hoặc rất chuyên nghiệp. Nhưng với những đôi xấu quá thì cũng bó chiếu, tớ vẫn thấy sự hơi ngượng nghịu hoặc là sự hơi xấu xấu, và những cái đẹp chủ yếu ở cảnh sắp đặt. Tớ cũng thích lắm, nhưng tớ nghĩ: một là giá khá là đắt, phí phạm văn đồng, hai là….tớ thích có 1 cái gì đó đời thường hơn, chân thật hơn cho album để đời của bọn tớ. Ví dụ, giai tớ hơi gù gù, cười nhiều khi trông rất man man, nhưng tớ thậm chí yêu cái man man ấy và còn muốn…cái hơi gù gù hâm đơ ấy được phản ánh vào ảnh, nhưng ở góc độ vẫn đẹp, đẹp như khi tớ nhìn giai trong bộ dạng ấy. Cho nên cuối cùng, tớ chọn Kiểu thứ 3
Kiểu thứ 3: Là những thợ ảnh tự do, hoăc ekip làm việc cùng nhau một cách tự do, chụp ảnh theo tình cảm của 2 nhân vật chính, làm việc nghiêm túc, đầu tư ảnh kỹ lưỡng, tính tình hơi lập dị một chút (phải thế ảnh mới đẹp độc được, không là lại dolly), và họ là những người thực sự có tài, nhưng không thích ràng buộc, hoặc chưa tìm được bến dụng tài, hoặc không muốn để nghệ thuật bị lôi kéo vào công cuộc mặc cả, hoặc đơn giản là chưa nổi. Hehehhh…được cái vì tớ cầu toàn, cho nên tớ hay soi sét, cho nên cũng biết ai là đẹp ai là xấu. Tớ tìm mải miết, tìm ra được một số tên tuổi…
Và cuối cùng, tớ cảm thấy mình may mắn khi chọn được 1 photographer ưng ý. (Và thực tế đã chứng minh điều đó).
Công cuộc chuẩn bị đó mất hơn 1 tháng, nhưng vụ chụp của tớ chỉ có 2 tiếng rưỡi thôi. Đủ mệt và đủ hài lòng. Hơn nữa tớ cũng chịu, không tự nhiên thêm được. Ngay cả photographer mà tớ chọn, cũng mệt như vừa lao động mệt nhọc. Chiều xuống, khi cả hội ngồi ăn trong quán chọn làm nơi chụp, khi ánh nắng cuối cùng sót lại chiếu xuống khoảng sân, tớ có thể ngồi trống rỗng nhìn nó, cười nói và ăn uống, không một chút nuối tiếc hay bực dọc mình đã không được thế này, không được thế kia khi còn nắng.. Hì hì…
Thợ ảnh của tớ, bắt bọn tớ phải cắt móng chân móng tay sạch sẽ, mầu tất phải cùng với mầu quần, áo cưới thì nên chú ý tiểu tiết (tớ vẫn dị ứng kiểu ảnh cưới nhìn chung rất đẹp, nhưng ngực cô dâu cứ lệch lạc so với người đi, trông kinh dị lắm), hoa cưới thì hoa đỏ ruy băng xanh và trắng còn thích hoa trắng thì ruy băng hồng, hoa hồng thì nên mâu hồng son thay vì hồng đậm, vì cái thể loại hồng đậm sau mấy phút là thâm sì và lên ảnh đẹp kiểu khỉ gì cũng là giả, và nên thật ngoan, ít người đi theo trong khi chụp, tránh làm nhiễu loạn không khí. Tớ yên tâm lắm, hợp ý tớ lắm.
Tự chuẩn bị có nhiều cái hay.
Sáng sớm tớ và giai dậy rủ nhau đi ăn sáng, no nê bọn tớ phóng qua hàng hoa rong lớn ở chợ Nghĩa Tân, chọn 2 loại hoa, cúc trắng và hồng son, tự tay tớ chọn ruy băng, vừa màu đẹp, vừa ấn tượng, ruy băng xanh có hàng chữ vàng. Hoa mua hàng rong vừa rẻ, bán hàng vừa nhiệt tình. Tớ mang về cắt ngắn vừa tầm, quấn như cứu thương cho cái thân đến khi thấy đẹp thì thôi. Xong vụ hoa.
Bó hoa xong, giai mang lên một chậu nước ấm vắt chanh và đường, bọn tớ ngâm tay trước, đến khi thấy da tay mềm mại, móng tay sạch sẽ thì bọn tớ bỏ chân vào ngâm. 2 đứa tự cắt tỉa móng tay cho gọn gàng. (Thân phận lao động, cũng không muốn cầu kỳ vụ móng tay đánh tỉa, tự thấy không hợp). Chân rửa sạch, móng chân sạch sẽ, gót giếc ngon nghẻ. Xong vụ tay chân.
Tớ đi vào nhà tắm gội đầu, rửa mặt, ra bôi 1 lớp tonic hoa hồng rồi ngồi sẵn chờ trang điểm đến. Giai thì xuống nhà tự xem lại bộ suit đã là thẳng. Kết hợp đi mua cơm trưa cho cả bọn.
11h trang điểm đến, tớ ngồi chịu trận 1 tiếng rưỡi, trong lúc đó, hội bạn thân tín tới buôn dưa xung quanh và giúp tớ mang cái nọ cái kia, phân công từng đứa một cái gì. (Hehehhh, tự chuẩn bị mà). Giai về vẫn đi tất, mang lên mấy hộp cơm cả bọn lại ngồi ăn, tớ được đút từng phát thức ăn trong khi chị trang điểm vẫn đang sấy tóc. Nói chung là ổn.
12h30 xong make up tớ nhắn tin cho photographer dặn bọn tớ đảm bảo đến đúng giờ, gọi taxi, dặn đúng 1hkém 10 ở ngõ nhà tớ. Tớ mặc váy, 2 đứa bạn bê cho tớ cái hộp váy bên trong đựng thêm bộ áo dài, và cái ba lô đựng hoa quả, đồ ăn, khăn giấy cho cả hội. Tiền được đút vào trong túi quần suit của giai. Hê hê … (Phải váy tớ mà có túi thì còn lâu nhé)
Taxi đến, bọn tớ kéo nhau xuống nhà, 1 đứa bạn tớ phải đi xe máy đề phòng còn đi mua thêm gì, cả hội còn lại đi taxi ra chỗ hẹn.
1h đúng, tớ và giai… lộng lẫy hết mức có thể….đứng trên cầu đợi…photographer. 
Trang điểm ngồi quán nước đợi, hội lau nhau tuỳ thích, buôn dưa lê, ngắm hàng…làm gì thì làm.
Photographer đến, bạn ấy nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, nghiêm túc, và tình cảm hợp lý. Bọn tớ không quá emotional, tự nhiên, và hài ước. Tớ cảm nhận mong muốn dồn hết tâm sức vào bộ ảnh của bạn ấy. Chọn những góc chụp đẹp nhất, trong khi vẫn để bọn tớ thật tự nhiên. Tớ và giai, chưa bao giờ thấy mình dũng cảm xế, như ở chốn không người í. Hì hì….
Tớ thật, không biết người ta sao lại tình cảm với nhau được đến 1 ngày giời mà không giả tạo, chứ tớ và giai, được gần 3 tiếng là mệt. Đến lúc chỉ còn im lặng, hiểu là phải làm gì cho nó hợp lý, giống như là khi mấy đứa đi với nhau ngoài đường chụp ảnh cho nhau ấy, biết là mình đứng thế này sẽ đẹp hơn thế kia, cứ thế mà đứng. 3 cái máy nhoay nhoáy xung quanh bọn tớ. Nhanh, gọn, hợp lý, chu đáo, và tin là đủ sáng tạo là cảm nhận của bọn tớ về ảnh chụp, mặc dù, CDCR thì yên đấy, be cool, be gentle là được rồi, đừng có mà nhí nhố, không có sức mà chụp tiếp đâu.
Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng và hợp lý.
Tớ hài lòng.

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Troi`- New generation sao???

Hi. Hopefully I can stay here in peace with you and have to move nowhere else...