Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Chồng để làm gì?

Mấy hôm nay đi, đứng, ngồi, nằm đều suy nghĩ: Chồng là ai, chồng để làm gì? Mình chấp nhận chồng đến đâu? Chồng chấp nhận mình đến đâu? Có sống được với nhau không?

Mình tìm được anh, thấy yêu lắm, thấy hợp nữa, thấy nhất định anh là lựa chọn số 1 cho mấy đứa con của mình. Thấy nhất định anh là hình ảnh lý tưởng đi bên cạnh mình trong cuộc đời. Mình đi đâu về cũng muốn dựa vào bụng béo của anh mà nghỉ ngơi, nằm trong tay ấm của anh mà thư giãn. Mình đã thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.

Nhưng có lúc cãi nhau, anh bảo "từ giờ trở đi không coi là có mặt cậu trên đời này, cậu ở lại hay đi là tùy cậu", mình thấy khác lắm. Thứ nhất là danh xưng "cậu" - có nghĩa là về mặt bản thể, anh vẫn coi mình là một đối tác độc lập, vững vàng bên cạnh anh, chứ không phải mình với vai trò người vợ như mình hy vọng, luôn luôn là "em", luôn luôn sai lầm.

Thứ hai là "ở hay đi tùy cậu", ơ hay, thế dễ cái nhà này là nhà anh chắc? Mà ngay cả nếu cái nhà mà hàng tháng mình vẫn tiền đóng gạo góp này là nhà anh đi nữa, thì những lúc giận hờn cãi vã, anh vẫn hồn nhiên "mời khéo" mình liệu liệu biết thân biết phận tìm đường mà đi cho khuất mắt anh là sao nhỉ? Anh là chồng, là bố, là giai cơ mà, chả lẽ sau này mà lấy nhau, cãi vã, anh lại "đấy, tôi coi cô như đã chết, cô ở lại hay đi là tùy cô" nhỉ? Nản thật.

Anh mà cứ như thế này thì nản thật. Vợ chồng lấy nhau, cái quý nhất là có người luôn bên cạnh mình, luôn ủng hộ mình, nâng đỡ mình, có thể chỉ bảo mình những lúc mình quá đà, chứ không bao giờ tung chân hất vèo mình ra đường như thế được. Như thế thì làm sao gọi là vợ chồng được nhỉ? Gọi là bạn bè cũng không được nốt. Gọi là trẻ con thì đúng hơn. Vì trẻ con có giữ cam kết bao giờ.

Ở bên anh, mình quý nhất là những lúc mệt mỏi được dựa vào anh, những lúc ốm đau nằm ngủ thấy anh lo lắng chạy lên chạy xuống múc cho bát cháo, mặc dù không ốm lắm nhưng vẫn muốn được anh chăm, những lúc buồn lo thấy anh cầm tay an ủi, những lúc chán chường nhìn sang vẫn thấy anh ở bên, những lúc thất vọng lại tìm ở anh một viễn cảnh về một hạnh phúc giản dị. Quý những lúc tụ tập bạn bè thấy anh tươi cười ngồi bên. Cảm thấy cuộc sống của mình thế là đủ đầy. Tình cảm, bạn bè, công việc, tương lai để phấn đấu.

Đã mấy lần cãi nhau, mấy lần mình định bỏ đi, sau những lần ầm ỹ, là anh lại nhắc lại, dù gì cũng không được bỏ đi, phải coi đây là nhà của mình, có gì còn giải quyết. Mình trân trọng suy nghĩ này của anh và chấp nhận nó. Cơ mà lần này, anh chủ động nhắc khéo mình đi, có nghĩa là anh cũng không muốn mình coi đây là nhà cửa gì hết, muốn mình nhận thức rõ ràng là đó sẽ là nhà anh rồi, bất di bất dịch, còn thân mình thì mình tự lo, tự tìm đường mà xéo tìm nẻo mà đi. Anh nói vậy, là bạn bạn có ở lại nổi không?

Mình xách ba lô sang nhà con bạn ngủ, nó bảo cho ngủ 2 tối thôi, còn đến tối thứ 3 là nó đuổi, thích đi đâu thì đi. Nó chỉ muốn mình vác xác về lại cái nhà ấy, làm lành, hoặc là thích giai sang đón về. Mình chả nghĩ được gì. Nó bảo cho ngủ 2 tối thì ngủ 2 tối, tối thứ 3 lại đi tiếp, sang nhà con bạn khác. Biết đâu đi mãi lại nghĩ ra. Hề hề...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét