Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Tản mạn

Hôm nay mình vừa xem "Every body's fine" trên Star Movie. Phim kể về một ông bố có 4 người con, David, Amy, Rosie và Robert , sau khi người vợ mất, ông bố đã làm 1 chuyến đi khắp cả nước tới thăm cuộc sống riêng của từng đứa con.

Khi mọi thứ trở nên mess up, ông bố hỏi các con 1 câu trong tâm tưởng "What should I suppose to do now?", Robert đã trả lời là "Act as if nothing's wrong, that's the best for us".

Tựa đề bộ phim là "Everybody's fine". Đó là câu trả lời của tất cả những đứa con, của người vợ tới ông bố mỗi khi ông hỏi, và đó thậm chí cũng là câu nói của chính ông bố mỗi khi có điện thoại từ các con.

Mình thích cái cách bài trí của căn nhà ông bố trong phim, một ngôi nhà tại một vùng ngoại ô, có vườn rộng, có một vài cây cao to mọc ở góc vườn, ngay cạnh cửa nhà là một sửa sổ lớn và thấp, bên dưới đó kê một cái bàn và 2 cái ghế 2 bên, nhìn ra quang cảnh toàn khu vườn. Đi qua bộ bàn ghế cạnh cửa đó mới tới khu vực chính của ngôi nhà, gồm có bàn ghế, tivi, bếp....

Mình cũng thích cái bếp trong nhà này, cỡ chừng có 9m2, nhưng gần như trọn 1 mặt là cửa sổ lớn không có song, bàn thấp cao bằng cửa sổ đó kê 3 xung quanh tường. Trên đó là các tủ, lò vi sóng....

Hình như mình thích cửa sổ thì phải :D

Mình có chút băn khoăn về thông điệp của bộ phim. Về hình ảnh người mẹ trong phim, bà được miêu tả là "a good listener", cho nên tới tận khi bà mất, người bố mới biết tin về một đứa con gái của mình có con, thậm chí homosexual, người con gái cả thì ly thân và đang on date với một người khác, đứa cháu nội thì không phải lúc nào cũng đứng đầu lớp, cậu con trai thứ 3 thì không phải là nhạc trưởng của dàn nhạc, mà chỉ là một tay trống bình thường. Tất cả những điều này, bà mẹ đều biết, bởi vì "she loves you and she only tell you what you want to hear" và " you are just a good talk".

Có vẻ trong gia đình bố mẹ chồng mình cũng vậy, các con có xu hướng nói với mẹ những failure, những khi cần giúp đỡ, và chỉ nói với bố những lúc thành công. Cho nên có cảm giác gđ nhà chồng mình khá gần gũi, và mẹ chồng thì là mẫu rất caring.

Với gia đình mình thì không rõ ràng lắm, hầu như mình chẳng nói với bố hay mẹ failure hoặc cần giúp đỡ khi nào cả, mặc dù mình luôn thẳng thắn và vui vẻ với cả 2. Giờ có cảm giác 2 con em cũng thế, vì chúng nó cũng chẳng nói với mình cái gì, khi chúng nó khỏi ốm, mình mới biết, khi chúng nó thi xong, mình cũng mới biết...

Theo quan điểm nhận thức: Mình nhận lời khuyên của sếp cũ, cũng là 1 successful family với 3 kids, hắn khuyên "must share everything between husband and wife" và nhấn mạnh thêm "everything". Mình vẫn có ý thức cố gắng làm thế.

Theo quan điểm bản năng: Thì có vẻ mình lại thiên về phương án thứ nhất, vì mình vẫn cư xử một cách bản năng thế với papa, mama. Luôn inform just good news...

Kết thúc bộ phim, ông bố có nói "now pls tell me everything, even bad news or good news". Và sau đống messing up đó với các con, khi nhìn các con quây quần bên bàn ăn, Rosie với ng tình đồng tính và đứa con, Amy với anh bạn mới, đứa cháu nghịch ngợm, Robert không trong một trạng thái trang trọng và thành công, ông bố nói thầm với vợ rằng "Now, everybody's fine"

Kết: :D

1 nhận xét: