Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

Suy nghĩ vẩn vơ

Mấy ngày này, tự dưng em suy nghĩ vẩn vơ.

Bấy lâu nay vợ chồng mình sống với nhau, có lúc nọ lúc kia, nhưng nhìn chung là êm ấm, hòa thuận. Em nghĩ cũng bởi vì các vấn đề mình đã thỏa thuận hết, cho nên chẳng ai cự cãi ai: Bố mẹ 2 bên thì đều ở xa, mỗi khi về bên nào, cả 2 vợ chồng lại động viên nhau, làm hết sức mình có thể trong mấy ngày ngắn ngủi cho cả nhà vui vẻ, kết quả là lần nào về quê mọi sự cũng êm đẹp. Tiền bạc trong nhà thì thống nhất là em giữ, hàng tháng chồng lĩnh lương đưa hết cho em, chỉ giữ lại chút đỉnh để chi tiêu cá nhân, có khoản nào thêm được thì chồng được phép mua những đồ chồng thích (như ổ cứng, điện thoại...)sau khi đã thỏa thuận được với vợ (Khoản nào không thỏa thuận được thì đành chịu...hehehhh), còn vợ muốn tiêu gì thì cứ thoải mái, không phải hỏi cũng không phải báo cáo, vợ là cái hom mà, được cái, chồng còn động viên vợ đừng có tiết kiệm, phải tăng cường ăn tiêu cho con cái nó lớn. Về việc thu vén nhà cửa, thì "ưu tiên" trách nhiệm phần vợ, những lúc vợ ốm/nghén là chồng nhận phần đi chợ nấu cơm, còn bình thường vợ đi chợ chồng sẽ hỗ trợ nấu cơm rửa bát, xe vợ to lại có chỗ treo nên vợ nhận phần đổ rác mỗi sáng, khi nào vợ nhăn nhó vì bụng bầu khó chịu thì chồng biết mang rác ra ngoài để và hôm sau đèo vợ đi đổ. Chồng cũng không khó tính cho nên nhà cửa vợ muốn để thế nào cũng được, hầu như toàn vợ thét chồng treo quần áo vào móc, hay cất chìa khóa vào đúng vị trí, còn chồng như con heo mọi, vứt ở chỗ nào cũng vui vẻ, chẳng mấy khi yêu cầu điều gì thêm.

Nói chung, với các thu xếp trong cuộc sống chung, vợ chồng mình đều dễ tìm được tiếng nói chung, cho nên cuộc sống cũng dễ thở, vợ cảm thấy cứ chiều tan làm là muốn về nhà, muốn gặp chồng để buôn bán hay than thở, muốn nấu cơm ngon cho chồng ăn, khi nào khỏe thì muốn cùng chồng đi chơi, không biết chồng có cảm thấy như vậy không nhỉ?

Còn hiện giờ, cái vợ băn khoăn là những khi vợ chồng mình mâu thuẫn nhau. Chồng à, 80% là do cùng-một-nguyên-nhân. Còn nhớ khi chưa cưới, thì nguyên-nhân-ấy là 100% luôn, giờ về sống chung, đôi lúc nóng nảy không kiềm chế được mình, lời qua tiếng lại cũng chiếm 20% số mâu thuẫn ít ỏi của vợ chồng mình. Nhưng sau mỗi lần 20% đó, cả 2 đều nói chuyện qua lại với nhau, đều nhận là có phần do mình không kiềm chế được tính nóng nảy, và đều...đổ lỗi cho người kia ai lại chơi vào đúng cái phần nóng ấy. Heheh...vợ nghĩ cái này mình đỡ nhiều rồi, càng ở cùng nhau, tần suất những vụ như vậy càng nhỏ đi chồng thấy không? Cơ mà cái cùng-một-nguyên-nhân kia sao đau đầu quá chồng à. Mỗi lần như vậy là vợ buồn, chồng cũng không vui. Mà vợ suy luận là chồng buồn và đau đầu hơn vợ, vì chồng là người ở giữa. Vợ không có "cái đó" như chồng có, cho nên vợ chỉ buồn lẽ thường tình, vợ không có "cái đó" để mà lôi ra bù đắp. Vợ chỉ biết buồn và hy vọng sau này...uh sau này khi thời gian trôi, thì nguyên-nhân đó tự có thêm kinh nghiệm để hiểu cho vợ, hiểu cho chồng, và không trở thành một khó khăn nào cho niềm vui của gia đình bé nhỏ này. Cơ mà sau này biết là bao giờ nhỉ? 2 năm rồi hình như vẫn vậy...Chồng thì cứ bảo vợ phải tự kiếm "cái đó" cho vào bản thân mình chứ, cứ xác định là "cái đó" tự đến. Nhưng mà khó lắm chồng à, bởi vì "cái đó" là tự nhiên sinh ra, chứ có mấy ai "nhân tạo" mà có được nó đâu nhỉ?

Vợ giờ chẳng nghĩ được nhiều, chỉ thấy là mỗi khi vợ chồng mình không thống nhất được quan điểm về "cái đó" liên quan đến cùng-một-nguyên-nhân ấy, là vợ thấy chẳng muốn về nhà vội, nhìn mặt chồng cũng không thấy vui, lại nghĩ ngợi, vợ lại thấy càng tủi thân hơn. Vợ lại cảm thấy cứ thế này thì hình như vợ chồng mình sẽ không thể nào tìm thấy được tiếng nói chung trong vấn đề này mất, có khi vợ nghĩ quẩn, cứ thế này biết đâu có lúc thấy nhau thật xa xôi thì sao? Lúc đó rồi sẽ ra sao chồng nhỉ? Chắc buồn mà chết mất. Hì hì...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét