Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

YÊU THƯƠNG CỦA BỐ MẸ



Không biết phải bắt đầu từ đâu dù biết chắc rằng những lời muốn nói sẽ chỉ như hạt muối giữa biển khơi của bố mẹ viết về em.

Vậy là em đã ở cùng bố mẹ được hơn 4 tháng. 4 tháng đó là bao nhiêu trải nghiệm, hàng trăm thứ 'lần đầu tiên' với em, với mẹ, với bố, với ông bà, với gia đình mình. Cả nhà mình đang hàng ngày, hàng giờ làm quen với nhịp sống thay đổi, những vất vả có em bên cạnh, và quan trọng nhất, là đắm chìm trong niềm hạnh phúc hoàn toàn do em mang lại.

Hì.

Không tả nổi những tháng ngày đầu mẹ và em bên nhau, từ những giờ phút ban đầu em chòi đạp đòi ra làm mẹ đau xé ruột, tới những đêm đầu tiên em khóc mẹ một mình trông em...Đó thực sự là những thử thách đầu tiên. Đã có những lúc tưởng chừng như mẹ không thể nào chịu đựng nổi. Mẹ chỉ biết ngồi trừng trừng nhìn em khóc chứ. Hahahhh...Oh nghĩ lại có mấy tháng mà sao mọi chuyện khác đi nhiều thế nhỉ?

Tới giờ thì thực sự em đã là một con người với tính cách riêng rồi, lại ngày ngày bố mẹ làm quen với em. Em đã biết đòi cái này, ghét cái nọ, thích được bế kiểu này, ghét bị bế kiểu kia. Em tuy chưa nói ra thành lời có ý nghĩa, thế nhưng ánh mắt em, điệu bộ của em mẹ hiểu cả. Hì hì...Sao em dễ hiểu thế chứ lị. Nhiều khi, cái vẻ mặt của em mà mẹ biết chắc là sau này sẽ là mặt bướng, vẫn luôn luôn làm mẹ vừa buồn cười vừa cứ muốn cắn cho một cái, yêu kinh khủng là yêu.

Mẹ đã đi làm lại. Những ngày đầu đi làm, xa em, dường như lại 1 lần nữa cuộc sống đổi khác. Nhận thức của mẹ từ khi có em đối với cuộc đời dường như cũng đã khác đi ít nhiều. Mẹ dường như bình thản hơn trước mọi điều, vì trong lòng mẹ luôn có 1 góc ấm áp của em, nó đủ sức ấm làm mẹ chẳng còn thấy trống trải hay một phút nào lạnh lẽo - kể từ khi có em!

Đi làm lại, tự dưng mẹ thấy hẫng hẫng một cái, suốt 4 tháng ở bên em, ngày nào cũng quấn quýt từ sáng sớm tới lại sáng sớm hôm sau, hì hì, tự dưng bây giờ ban ngày mẹ trở về với nhịp sống cũ, chẳng chăm sóc em, chẳng chơi với em, chẳng biết em đòi gì, thích gì...thấy hẫng đi nhiều. Tối về, mẹ lại mệt vì chưa quen nhịp, lại lo chuẩn bị cho ngày mai đi làm, chơi với em một lúc là thấy hết buổi tối, mẹ nhiều khi thấy mình hụt cả hơi và chủ yếu là thấy mình có lỗi với em!

Em giờ chẳng còn cần mẹ mấy. Ti em cũng có bình sữa rồi, thỉnh thoảng tự dưng mẹ bế em dụi đầu đòi ti, còn lại thì em chỉ thích được bế cho tập đứng rồi em nhìn hết mọi người. Mẹ có lúc lao vào bế em, ôm chặt vào người (như kiểu bị lên cơn), thì em còn khóc ré lên vì khó chịu. Hahahhh.....Đến là thương mẹ thương em, hihi.... Giờ em càng ngày càng tự lập, mẹ càng ngày càng có vẻ rảnh rang, lại chỉ lo em thiếu tình cảm mà không tự biết, mẹ lại nghĩ chỉ sợ là nhỡ đâu luyện cho em tính độc lập quá em lại không thấy cần mẹ, gần mẹ (hic hic)

Dưng mà yên tâm đi, mọi chuyện vẫn còn dài mà em nhỉ? bố Mun nhỉ? Mẹ vào làm đã nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét