Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

"Vì cuộc đời là những chuyến đi..."

Đã từng coi đó là châm ngôn sống của Tôi tuổi 20 Đã từng "vác ba lô lên và đi" - nhẹ nhàng, đơn giản và đầy háo hức. Lần nào cũng tràn trề nắng gió, tự do, tràn trề lạc quan sau mỗi chuyến đi. Đã từng mỗi lần thấy cuộc sống trì trệ, lại nghĩ tới "xách ba lô lên và đi", và khi đi lại thấy hạnh phúc đã ngập tràn. Nhưng lâu lắm rồi không thế nữa.
Từ khi gắn bó với một người, hạnh phúc của một ngày là thấy người ấy bình yên trở về nhà, vui khi người ấy vui, chán khi người ấy chán...Không còn những xao động, những lỗ hổng cần phải được lấp đầy bằng những chuyến đi. Nhìn chung là bình yên và hạnh phúc, tuy có đôi khi vẫn thấy thật thiếu. Con người là thế nhỉ? Chẳng bao giờ bằng lòng với những gì mình có.
 Ngày hôm qua thì thiếu đến kinh khủng một chốn bình yên. Ngày hôm nay bỗng lại giật mình thấy mình sao bình yên quá. Phụ thuộc quá. Bao lâu nay không tự soi gương. Cứ nhìn mình qua phản ánh của chồng, con. Mà như thế dường như bản thân anh cũng thấy thiếu thốn.
Có những lúc chồng mình bảo "anh chẳng tìm thấy em đâu"...



Ba năm đã thế, 30 năm nữa rồi sẽ như thế nào nhỉ? ...... Chắc là lại sắp phải đi thôi. Chồng nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét