Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Giỏ trứng hỏng

Em gom những điều khó chịu vụn vặt trong cuộc sống với anh vào "Giỏ trứng hỏng" này, dí cho nó vào một góc, dần quên nó đi, để sao cho em sống trọn vẹn từng ngày với anh trong những niềm vui.

Thứ nhất là bạn anh vay tiền không trả, lại còn lơ đi, không hẹn ngày trả, cũng không nói là xin nợ lại, không một lời giải thích là đang còn khó khăn hay gì. Mà bạn anh vay khi đó là vay nóng mấy ngày cuối cùng để hơn 1 năm ròng, còn anh và em khi đó, số tiền nhỏ nhoi cho vay là để tích góp mua xe máy mà chưa đủ. Cuối cùng, bố mẹ anh biết chuyện, đã tế nhị cho em 1 khoản tiền, gọi là bố mẹ ủng hộ con, thì em mới đủ tiền mua xe. Mình qua đợt khó khăn đó. Rồi đến khi cưới, mình lại khó khăn, gọi điện cho bạn anh thì bạn anh không nghe máy, lúc liên lạc được thì kêu mất sóng khó nghe, gọi lại sau rồi sau cũng chẳng gọi lại. Đến sinh nhật bạn anh, anh vẫn nhắn tin chúc mừng sinh nhật, bạn anh khi đó nhắn lại mới than khổ, rằng bây giờ vẫn đang đi đòi tiền để trả mình. Bọn mình lại cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, thông cảm hơn một chút và lại...chờ đợi. Chờ đợi đến hôm nay là hơn 1 năm ròng, cuối tuần này bạn anh lấy vợ, lại mời anh, và lại cũng không một lời đả động đến món nợ năm xưa. Cứ mỗi lần nghĩ tới những lúc 2 đứa mình chạy vạy cho đủ khoản tiền lo cho xong việc, anh phải đi vay của người này người khác, rồi có tiền là mình lo lắng mọi cách trả luôn cho xong, hoặc em cũng phải nói khó với bạn bè, là em lại thấy mình không muốn tha thứ, và không thể tha thứ cho người "bạn" đó của anh.

Thứ hai là có lúc anh ít quan tâm tới em (và chắc là cũng có lúc em ít quan tâm tới anh, phải không anh?) Ví dụ như anh muốn ra ngoài, mà em thì chỉ muốn quanh quẩn ở nhà, xem phim rồi ngủ; ví dụ như em luôn chỉ cho rằng ngủ sớm dậy sớm mới tốt, còn anh lại chê em ngủ như heo, 10 rưỡi đã ngáy khò khò, trong khi anh ngủ sớm không được, lại phải hơn 1h đêm mới ngủ được. Em chưa biết trong chuyện này cái gì nên cái gì không nên, bởi trước kia em thấy phiền lòng vì anh thức khuya để...chơi điện tử, nói nhiều thì không khí nặng nề, lại sợ mình can thiệp sâu quá mọi thứ, chẳng mấy chốc thành bà la sát, cho nên em đi ngủ quách cho nhẹ nợ, chọn giải pháp của con đà điểu. Tuy nhiên, giờ đây thấy lệch nhau sinh hoạt thế này là nguy rồi, anh thì thích ngủ muộn, lại vẫn có thể dậy sớm được, em thì chưa tối mắt đã díp vào, vậy thì làm sao đây?
Rồi chuyện anh vứt bát đó không thèm rửa để qua đêm, em cũng phải nhượng bộ, mặc dù em sợ bẩn, sợ bừa bộn, sợ những gì lưu cữu cũ kỹ ám mùi. Em sợ chính mình nếu không cố gắng từng ngày sẽ bị chìm vào sự chấp nhận và thói quen. Nhưng em đang nhượng bộ anh dần dần, nhượng bộ chính mình và tìm ra những lý lẽ bào chữa cho chúng ta.

Thứ ba, còn gì nữa nhỉ? Hi, viết đến đây lông mày giãn ra một tí rồi, vì chẳng thấy còn gì nữa thì phải. Á à, còn nữa, là việc anh mãi chưa làm xong luận văn, em phiền lòng ghê lắm, sốt ruột ghê lắm, nghĩ anh không kiên trì, anh lười biếng, anh lười lắm, lười như heo. Nhưng em lại phải học con đà điểu, chưa biết đến khi nào thì hết giới hạn đây. Lông mày lại nhăn tít mù rồi.

Thứ tư, ôh may mà không còn thứ tư, có lẽ cái thứ tư đó ở đâu xa lắc, không thèm kéo nó về cái giỏ này cho mệt người, cái giỏ này em tạm để đó, trong góc gác xa xôi. Anh mà léng phéng là em kéo nó lên liền đấy nhé!

Chồng yêu của vợ, bù lại cho những khiếm khuyết kia, vợ có một người chồng yêu ghét rõ ràng, biết yêu vợ, quan tâm tới vợ những lúc cần kíp, biết cả nịnh vợ trong lúc vợ giận, và chúng ta đang cố gắng sống hoà hợp trong cuộc sống gia đình, trong mọi lĩnh vực, vợ hiểu và trân trọng điều ấy rất nhiều.

Yêu chồng béo, Heo Yên bái đáng ghét.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét