Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

In a sensitive first year living with eachother

Bài này phải nói là hơi bị hot. Vì mình sẽ đề cập tới nhiều vấn đề, mà phần lớn là...sex, hihhiiiiiii....


Mọi người thường nói khoảng 1 năm đầu ngay sau khi kết hôn là năm kinh khủng nhất, vợ chồng hay bất hòa, cãi nhau, và sau khoảng thời gian đó thì thường mới tìm được tiếng nói chung. Mình cũng thấy vài cặp vợ chồng như thế, nhưng cũng thấy có cặp không như thế. Và nhà mình thuộc trường hợp thứ hai. Lucky me!

Sau khi cưới, bọn mình chuyển về ngay về 1 ngôi nhà mới, brand new apartment, small but cosy, và mình bắt đầu xây dựng một không gian theo sở thích. Oh việc đó thật thú vị. Từ việc mua những đồ dùng gia đình, chỗ này diện tích bao nhiêu, đặt cái gì thì vừa, kích thước bao nhiêu, mầu sắc phải thế nào, nó chỉ thấp đến thế này thôi, không thể cao hơn được...và nhất thiết phải có những họa tiết thế này, vì như thế sẽ thật hấp dẫn, bí ẩn, sexy và đẹp, tất nhiên. Mình lao đi các con đường nội thất. Và chính điều này làm mình thích đường La Thành. Cảm giác có thể efford để mua những thứ mình định,mình thích thật tuyệt. Mình vất vả một chút, lo lắng một chút, và rồi thực sự thấy yêu cái giường của mình, cái giường ghép bằng 2 tầng của một cái giường tầng, được 2 đứa bò ra vật vã sơn trắng lại. Ôh với những đứa mà không quen lao động như bọn mình thì đó thực sự là một thử thách đấy. Nhưng khi nó thành hình rồi thì thật tuyệt. Đẹp lắm. Chả cái đệm nào vừa size với nó. Hơi không hài lòng khi cái đệm bị hụt, nhưng rồi cho đến giờ,thì mình đã quên mất là cái đệm bị hụt, mình chấp nhận cái khoảng không đó như một điều không thể thiếu, vì đó là nơi mình đặt cái gối ôm, và nhét được cả mấy cái chăn mùa hè, tối đến còn nhét cả điện thoại vào đó nữa. Và nằm trên cái giường đó, oh cảm giác thật thư giãn, tốt hơn mọi lần mình đi gội đầu ngoài quán, nghiêng sang phải, lăn sang trái, mỗi trạng thái mang lại một sự thoải mái, chỉ muốn chìm luôn vào giấc ngủ.

Khí nào tỉnh giấc lại nhìn thấy anh giai, người khô ráo, nằm thẳng cẳng, thở đều đều, hai tay gác lên bụng hoặc ngực, ngủ ngoan như sách, không vẫy cả tai, mặc cho mình nhìn bao nhiêu thì nhìn, gác bao nhiêu thì gác. Oh, anh giai là món gia vị không thể thiếu của cái giường đó, vì người anh giai thực sự là ấm, ấm và vô cùng friendly. Chân mình có lạnh giá bao nhiêu, nhét vào chỗ nào anh giai cũng tiếp nhận hết, và mình luôn luôn, luôn luôn ngủ ngon với cái style ngủ của anh giai. Anh giai bảo, một con heo ngủ với một con sâu béo. Thảo nào sáng nào cũng vật vã mãi mới dậy mà đi làm được. oh man!

Mình mua một cái cây, hơi lo mỗi khi có lá nào úa vàng, nhưng Thanks God là đến giờ nó vẫn sống, cây trapolla ưa nắng mặt trời thì mình đã phải gửi sang nhà Thương chăm sóc rồi, hôm nọ mới thăm nó thấy đẹp lắm, tốt lắm, mừng cho nó, mong cho chị ấy lại ra hoa tiếp.

Mình thực sự yêu những hình dán mình dán lung tung trên tường. Còn nhớ khi phát hiện ra cái dạng sticker ấy, no matter what which was made in China, mình rước ngay một đống một khiêng về, lao đi các shop như một em shop alohic, lôi về mọi cái bắt mắt, với sắc mầu yêu thích, và ngồi thần ra như một con điên trước khi dán nó vào đâu. Và giờ mọi thứ ổn cả. Ổn cả. Chúng rất đẹp, chúng mầu xanh lá cây và vàng hoa hướng dương, chúng làm mình thấy đời tươi sáng. Và chẳng bao giờ thấy cái phòng mình là nhỏ , thấy đủ dùng, ấm lắm, thậm chí chả hình dung mình sẽ làm gì khi có cái phòng to hơn ấy chứ. Khỉ thật.

Mình yêu những cái đệm ngồi mầu đỏ mà bạn Giang giúp mình quyết định sau cỡ 45 phút băn khoăn, mà khi nó về nhà rồi thì mình yêu nó thế, chúng làm mình thấy ấm áp và dễ chịu.

Mình yêu cái thảm mình cãi nhau với anh giai ở ngay Big C để chọn màu, mình vẫn định chọn mầu đen trắng, thế mà anh giai chê lấy chê để, anh giai lại chỉ để mắt đến cái mầu nâu xin xỉn, và khẳng định đinh đóng cột là mầu này đẹp lắm, chuẩn lắm. Mình chiều anh giai, chưa kể con bé cắt cho mình còn cắt lẹm nữa chứ, tự tin quá mà, lẹm thành một đường cong. Thế mà bây giờ, cái đường cong ấy cũng chả làm mình ngứa mắt, cong thì đặt cong, chả sao cả, những phần khác của cái thảm rất vừa, rất hợp, thế mới lạ, và chúng giúp mình ấm chân mỗi khi bưoc xuống đất, oh mình yêu cái thảm.

Cái rèm mình mua ở chợ Hôm, về lắp thấy chưa hài lòng lắm vì cái mầu nó hơi đậm với mầu tường. Lợn Giang lợn Linh đến toàn hỏi: Cái giẻ kia mới đấy à. Nhưng mình mặc kệ, vẫn nhớ lần anh giai hì hục leo lên đó, toát hết mồ hôi khoan mãi mới dc 3 lỗ, mắc nó lên, giờ thì nó có xấu nữa mình cũng kệ, nó che được cả đống lổn nhổn nhà mình xếp trong gác xép, trong đó hình như có cả một cái hộp giầy, đôi giầy mình mua của alan delon nhân dịp off 50% dưới sự tỉa đểu của lợn Giang, oh, và chưa một giây hối hận.

Cái tủ lạnh thì bị đóng tuyết. Hồi định mua đâu có biết cái tật của nó là đóng tuyết đâu, mua về vì nó nhỏ, nhưng giờ nhìn ngoại hình nó thích lắm vì mình dán lên nó nào là dưa hấu, cam đào dâu tây, 2 ly kem nữa chứ, chưa kể 4 cái gắn tủ, 1 mua ở Huế dợt trăng mật, 3 mua ở Bát tràng với giá rẻ bất ngờ. Oh mình cũng thích nhìn nó lắm.

Và sex thì...great. Còn nhớ cảm giác của mình lần đầu tiên nằm cùng anh giai mà chẳng phải lo nghĩ người ngoài đột ngột mở cửa. Haha, ấn tượng đến nỗi mình phải nhắn tin cho Hằng cho đỡ hồi hộp đấy. Từ đó, ngủ cạnh anh giai, 73 kg thịt ấm ấp là cả một sự thú vị, day by day, sex cũng satisfied vì mình luôn được mè nheo mỗi khi anh giai nén lòng chiều chuộng, thích cảm giác nằm thẳng cẳng trên giường, giương mỗi mắt xem cái TV vầ có thể ngủ ngay lúc nào không biết, còn anh giai thì gì cũng được, sáng sáng lại dậy dắt xe cho mình, nhường mình nhà vệ sinh đi trước, có khi tranh với mình mình lại được đạp cho anh giai vài phát. Oh thích. Có thể nói, cái cảm giác sex khi có gia đình này nó như là uống tách trà cosy khi mọi việc đã làm xong, chả việc gì phải vội mà vẫn đảm bảo độ thỏa dụng. Mình khuyên các bạn nên lấy chồng đi, thích lắm chứ chẳng phải vừa. Hahahhhhh.....Sau này anh giai mà có đi xa chắc là phải tăng community activities để compensate đây.

Mình nhận ra mình thích tiện nghi, và mình thích sự thoải mái, chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi nhiều khi nói, cái gì cũng ok, hoặc cuối cùng cũng ok cả thôi, sống với anh giai, nhiều khi cú lắm mà cuối cùng open một tí, easy một tí là lại vui cả làng. Mỗi tội bụng mình bigger and bigger day by day, và bụng anh giai hình như cũng thế thì phải. Cứ về nhà là cười được. Hôm nào làm mặt giận mà trong lòng vẫn cười.

Không biết anh giai thế nào nhỉ? Đọc bài này có khi lại thấy mình như vĩ nhân. Cứu vớt cuộc đời của một con mái già lắm sẹo. Cho anh giai tự hào, khi nào khó chịu mình sẽ làm một cuộc hội nghị, hội nghị đó sẽ không dễ chịu lắm cho anh giai, khi ngủ có thể không thèm chạm vào nhau, cái chăn chật thế mà mỗi đứa kéo được một góc mới tài. Oh, mình thèm dựa vào cái máy phát điện 37 độ, ít nhât thì cũng không bị cảm giác sợ ma, chẳng bao giờ phải nhìn các hình bóng trên tường và cố ru nỗi sợ hãi ngủ say nữa. Nhưng mình tin anh giai cuối cùng rồi sẽ ổn cả, fit với mình, cứ để cho anh giai tự hoàn thiện nhân cách, hí hí..., cái gì không ổn mình sẽ quên ngay, sống sung sướng cũng là bài học để anh giai hướng tới, nhỉ?

Mình mong cho bọn em mình, cả em chồng và em vợ, khi lấy chồng đều thấy hài lòng với cuộc sống, adapt được với những thay đổi, thích nghi với cuộc sống chung nhiều va chạm. Oh mà mình coi nó là va chạm thì nó là va chạm. Coi nó là niềm vui thì nó là niềm vui. Mong cả cho mấy con lợn bạn mình cũng thế. Ờ mà mong cả nhiều tiền thêm một tí, có được mảnh đất để xây nhà để có con cho nó yên tâm.

Oh, năm đầu sau ngày cưới của mình thực sự là ổn. Mình sống hòa bình với cái tính bốc đồng của mình. Anh giai nhiều khi nhăn mày nhăn mặt nhưng mình mặc kệ. Vợ vui khiến anh giai happy 80% rồi, thế là quá nhiều cho hạnh phúc đủ rồi đấy. Mình ủng hộ mọi bốc đồng của anh giai cơ mà, chả thế mà có người tăng 10 kg khi lấy mình.

Hihi...Kết thúc bài viết ở đây. Chả bao giờ thấy các bẹn comment mình nhỉ?

1 nhận xét:

  1. Hóa ra là có thể comment được à,từ hồi mày gửi link blog mày cho tao tao đã save nó vào và thỉnh thoảng rảnh rỗi vào đọc :),bài này hay lắm,rất ý nghĩa,đúng là cuộc sống không có gì hoàn hảo nhưng sự hài lòng và khả năng thích ứng với môi trường xung quanh,với những gì mình có...làm cho nó hoàn hảo.Tao cũng đã và đang trải qua cuộc sống vợ chồng mới cưới như mày,cũng có rất nhiều chuyện hay ho...cả những lúc vui vẻ,hạnh phúc lẫn những lúc lên cơn cãi cọ...nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy là hạnh phúc hay không là do mình và điều quan trọng là luôn biết quý những gì mình đang có,dù là nhỏ nhất.Chúc mày sẽ luôn hạnh phúc với chồng và sớm có thêm một thiên thần nhỏ để complete mọi thứ.Love you!

    Trả lờiXóa