Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Linh tinh thứ 7 - 23.10

Mình đang ở nhà một mình. Mình vừa ăn trưa xong. Bữa trưa gồm có 1 đĩa thịt bò xào cần tỏi, 2 quả dưa chuột trộn rất nhanh bằng 5 thìa dấm ngâm ớt tỏi vừa làm tối qua. Oh, thèm đưa cái ảnh lọ dấm ớt tỏi đầu đời mình làm lên đây quá. Đi chụp ảnh đã.



Đây nó đây.

Và bữa trưa đây:



Bây giờ là 12h20p trưa. Mình ăn xong còn đang ngồi cạnh cốc chanh leo 2 quả nữa, chua ngon lắm, vàng ươm, nhưng thôi ngại chụp nữa lắm, chỉ biết là rất rất ngon, chep chẹp. Sáng mình làm những việc: đi rửa xe, thay dầu, đi chợ, mua 1 kg khoai tây, 1 kg cà chua, 1 kg dưa chuột, 1 lạng thịt bò, 2 lạng cần tây cho bữa trưa, đi lắp cái khoen treo đồ vào xe mà không được, anh sửa xe bảo: Xe này thiết kế chỉ để đi chơi chị ạ, không phải để đi chợ...Lầm bầm tên của chồng béo trong cổ họng, luôn có tích sự như thế với việc đi chợ của mình, đi tiêm, trước khi đi tiêm thì cho quần áo vào máy giặt, đi về phơi quần áo, rửa bát hôm qua, cắm cơm, ăn cơm, uống thuốc, dọn dẹp đống ảnh trong X6, chính xác là xóa bớt đi, và mở máy tính.

Lúc bước ra khỏi nhà đi rửa xe thay dầu, thấy trời quang mây tạnh, nắng mới sắp lên, gió hiu hiu thổi, mấy em ở tiệm rửa xe luôn tay luôn chân, nước bắn tung tóe tự dưng thấy đời sôi động thế, mình cứ nghĩ nếu cứ ở nhà ôm cái ti vi sao biết phút giây này, rồi giả sử có lúc anh giai đi về nhìn nhìn rồi bảo mình phải đi "tái hòa nhập cộng đồng" mình cũng chả bận tâm. Vì mình không ra ngoài, sẽ không biết được ở ngoài thực ra nó đẹp hơn nằm nhà xem ti vi nhiều như vậy. Và tự nhủ sẽ phải bảo anh giai nếu có nhận ra điều đó phải nhắc nhở mình luôn luôn mới được.

Nhắc tới việc đi tiêm. Đi tới ngã tư Cầu Giấy, mình đi bên phải, taxi đi bên trái, mình muốn rẽ trái mà taxi lại đi thẳng, đang loay hoay không biết làm thế nào thì môt cái xe bus từ hướng 90 độ bên phải đâm...thẳng tới. Vãi linh hồn. Mình ấn tượng mãi hình ảnh anh lái xe bus đó, đánh cua tay bẻ bánh lái thật rộng, thấy vai áo anh còn bay phần phật trong xe, hùng dũng lao chặn ngang đầu một đoàn xe cái nhăm nhe đi thẳng cái nhăm nhe rẽ trái, cả cái xe của anh chắn đủ con đường rồi, may nhờ có anh mà mình nối đuôi lao thẳng sang trái. Đi tiêm. Hê hê.

Trên đường đi tiêm có mấy hàng bán hộp thuốc, sáng nhăm nhe lấy thước ra đo rồi, kích thước phù hợp chừng rộng 25 và cao 30, thấy ngay 1 cái như vậy, mầu trắng ngà, ưng lắm. Chợt chùn chân vì nghĩ tới bộ dạng nhăn nhó của anh giai, anh giai vốn để yên cho mình tung hoành trong nhà từ đầu tới giờ và giờ anh giai đã bắt đầu vùng lên, anti mọi thứ mình vác thêm về, vì theo anh giai thì e là "sắp không còn chỗ mà thở trong nhà nữa". Hic. Lại tính, nghĩ cái tầng trên của chạn cốc chén mà mình vác về đợ t trước chắc để thuốc cũng được rồi, lại gần cái bình nước, đúng là đại tiện. Tặc lưỡi phóng vèo qua. Đi tiêm.

Đi tiêm, mua thuốc mỗi lần trả tiền là đau hết cả lòng mề, vác sang hàng tiêm em y tá hỏi: Chị tiêm dưỡng thai hay rụng trứng? Trứng thì rụng rồi, đành trả lời chị tiêm dưỡng thai, em lại hỏi thế bao tuần rồi chị, lại phải theo lao bảo chắc được 3 tuần rồi em. Gớm mà nhìn cũng có dáng đi!!! Đoạn đường về mếu máo trong lòng, huhuhu, mình cứ dối trá thế này biết bao giờ mới tự an ủi được bản thân đây? Huhuhuh...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét