Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Simple Life - Real Happiness


Mình là một đứa thuộc thể loại lầm lì thường xuyên nói nhiều đột xuất.

Sau mỗi lần tụ tập nơi nào đó, mình rất thích những lúc mặc quần jean, đi giầy bệt phóng xe máy qua một con đường nào đó, rộng rãi và có nhiều xe, :D. Nghe buồn cười thật. Ý mình là, giống như con đường Trần Phú vào một buổi trưa nào đó, lá vàng rụng trên vỉa hè, xe máy phóng vụt qua, những người chờ xe bus, đôi ba xe thồ bán hoa dạo đậu lại, và mình, bịt mặt kín mít, mắt vẫn đảo dáo dác nhìn công an, nhưng vẫn phóng vù vù trên cái con đường đó, miệng thì cười toe sau cái khẩu trang bịt kín. Hehehhh... Thật là thích.

Trong mỗi lần đi như vậy, mình đều tự trả lời câu hỏi: Đây có phải là hạnh phúc không? Và đều tự trả lời: Hehehh với mình, đó là hạnh phúc. Wow! Mình quả là người biết thưởng thức chén rượu cuộc đời quá đi!!!

Hihihi....

Cuộc đời này rất rộng, có quá nhiều cảnh đẹp để xem, quá nhiều nơi đợi mình đến, đắm mình thưởng thức. Đôi khi là bờ biển kỳ vĩ, hoặc chỉ là một cái mái vòm thiết kế thật đẹp và lạ trong cửa nhà của ai đó, đôi khi là những công trình của cả một thế kỷ, một thời đại hoặc chỉ là một mảnh vườn được chăm sóc kỹ, mấy cái miệng cá đớp đớp trên mặt ao phủ kín cỏ; đôi khi chỉ là cảnh mặt trời lặn đâu đó bên một con dốc im lặng, hay ánh đèn le lói giữa mặt sông đêm...Nói chung, mỗi nơi mình đi đến trong niềm thanh bình nơi tâm tịnh, trong niềm mong mỏi yêu đời, trong ý thức rõ ràng rằng cuộc đời mỗi cá nhân thật ngắn ngủi, mình sẽ tìm thấy đều những gì rất đẹp. Nhiều khi cũng chẳng rõ ràng lắm, nhưng mình mỗi khi ngồi nhớ lại đều thấy được. Vậy cái gì làm nên cái đẹp đó, phải chăng chính là sự tĩnh lặng trong tim? :D Nhỉ?

Nhỉ, nhỉ, anh hâm nhỉ? Anh hâm bớt nhậu nhẹt dần đi đấy nhá!!! Cứ mải đi đi để ông ở nhà một mình đâm ra suy nghĩ lẩn thẩn đấy!!! :> :x

Mỗi người sống trên đời, trừ các vĩ nhân kiệt xuất lại gặp thời, làm nên cái gì đó thực quan trọng, có ý nghĩa cho nhân loại, còn lại thì đều là người bình thường cả. Giầu hơn người này, nghèo hơn người kia, sành điệu hơn, giản gị hơn, đen trắng, cao thấp, nhiều khi và tóm lại thì những cái đó cũng chả quan trọng. Quan trọng là người đó tìm được niềm vui trong cuộc sống đen hơn, trắng hơn, nghèo hơn, giầu hơn đó của mình. Người ta sống thanh thản trong những toan tính cho cuộc sống, hài hòa tình cảm, có bão tố nhưng không để đến mức chết người cháy nhà, đổ cây đổ chùa, chỉ nên là bão xong thì trời quang mây tạnh, mưa xuống nắng lên cây cối lại đâm chồi nảy lộc. Hehehh...Hôm nay mình đúng là văn vãi cả lúa. Vừa viết lại còn vừa cười thành tiếng. Bó hand với mình!!!!

Uh thì nhiều khi cũng phải thật sự cố gắng, mới vượt qua được, chẹp! ờ thì khi sắp bước xuống vực là phải cố hết sức chứ sao, không chết rồi thì cố vào đâu được. Nhưng những lúc bình thường thì chỉ mong mọi việc nằm trong ngưỡng chấp nhận được, để còn luôn có cơ hội nhìn thấy những điều hạnh phúc giản trị trong đời.

Chẹp chẹp!!!







Ảnh anh hâm trong chuyến về thăm trường cũ. Vẫn tường vôi vẫn cửa gỗ bàn ghế bé nhỏ ngày xưa, mỗi anh mình giờ khác biệt khoảng cách chừng 20 kí lô....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét