Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Hehehhhhhhhh

Con à.

Tối qua thương bố con ghê!!!

Chơi điện tử đến tận 1h sáng, bị mama thức giấc làm cho một tràng, hehehihi....Ông bố tội nghiệp của con phi thân ngay xuống đất chứ, sáng mẹ dậy thấy 5 cái đệm ngồi xếp dọc nhau, gối tựa thì kê làm gối ngủ, đắp cái chăn phủ chân. Trời, mẹ con nằm trên giường sung sướng lắm nha, nghĩ phải bị đày đọa tí cho nhớ đời đi. Chơi cái trò đó ham mà, nhưng giờ có mẹ con ở cùng rồi, sao mà như ngày độc thân được nữa chứ, ông bố cứng đầu của con mãi không chịu chấp nhận hoàn cảnh, hihi...mẹ con phải ra tay mấy lần liền!!! Đấy là mẹ con còn không thèm dã man bằng cô Naomi nhé, lên rút cái phích cắm phụp một phát, rồi xuống ngủ tiếp. Hè hè. Đây mẹ con chỉ mới có ca cải lương giữa đêm khuya một chút thôi đó, cũng tại ông bố của con cũng thích lý luận. Chẹp, sau này dám con giỏi cãi lắm à nha!

Ờ mà con khỏi lo cho bố con đi. Cha đó khôn lắm, chả chịu nếm mật nằm gai chi đâu. Mẹ thấy im im được một lúc thì vùng dậy, phi vào NVS, ờ chắc đứng đó một lúc nghe ngóng động tĩnh quá, rồi cũng làm bộ giật nước, rồi...phi ngay lên giường. Xời ông ơi. Tôi không đi guốc vào bụng ông thì có ai đi nữa chứ!!!

Cũng may mà bố con chịu hứa sớm con à - 1 tiếng không hơn sau khi mẹ con đã đi ngủ. Con chứng kiến cho mẹ nha.

Mẹ thế là đã nhường nhịn bố con lắm rồi đó. Con nhà kinh doanh mà, đâu có nông dân như mẹ đâu, toàn được đằng chân lân đằng đầu thôi. Con sau này nhớ phải ngoan nha, mẹ không thương con nhất, không thương bố con nhất thì ai thương nữa đây con nhỉ?

Sáng nay mẹ bật máy viết mấy dòng này, mới thấy cái loa bị tắt tiếng. Nghĩ lại thương bố con ghê. Khổ ai hành vậy mà đêm hôm phải lọ mọ, chơi điện tử bị tắt tiếng đi, tai nghe thì không cắm, vậy làm sao mà vui nổi, sao mà cứ phải thức không biết vậy con? Con nhắn tới bố con nhé. Bảo là bố àh, bố đàng hoàng lại đi nhé, kiềm chế mình chút đi thì chủ nhật bố tha hồ mở điện tử, nhạc nhiếc đàng hoàng, lại có mẹ nấu ăn cho mà đi giết thú phải hok bố? Mẹ chỉ lo cho sức khỏe của bố, rồi cũng lo lo khi thấy bố mãi chưa chiến thắng được cái luận văn. Mẹ biết bố cứ nghĩ tới luận văn là lại muốn mở trận địa ra chơi. Nhưng mà bố ah, bố 30 rồi đó biết không bố? Đừng có làm con sâu béo vô tư mãi nha bố!

Mẹ yêu bố nhất trên đời. Mấy nữa có con nữa thì yêu cả 2 bằng nhau!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét