Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Gửi chồng béo!

Anh có muốn nghe rắc rối câu chuyện gia đình em không? Chẳng được hạnh phúc ấm êm như những gì em cố nói với anh và cố làm cho em tin bấy lâu nay. Cũng có thể những lời em nói lúc này chỉ là một phúc bốc đồng của cảm xúc, và do đó phản ánh quá sự thực, cũng có thể sự việc không tồi tệ đến mức ấy.

Em không biết nữa. Nhưng thực sự em suy nghĩ, nếu như cuộc sống hôn nhân của chúng mình mấy chục năm nữa cũng trở thành như bố mẹ em bây giờ, thì quả thực đó là một cơn ác mộng. Và em thà muốn chia tay với anh ngay trong ngày mai, ngay trong năm sau, khi chúng mình có thể đã có một đứa con.

Em cũng thề là mình mà đẻ 2 đứa con em sẽ đẻ 2 đứa gần nhau, để có lo thì vất vả lo luôn 1 thể, không để dàn trải ra cả đời vất vả, đến lúc muốn nghĩ cho mình cũng khó, cũng khổ. Mình khổ con cái cũng khổ.

Không biết có nói được bố mẹ em là sướng không biết đường sướng hay không. Nhưng cái nhà bên cạnh cũng là do vay tiền một phần các cô các bác, mà giờ dưới danh nghĩa là cho bà, nên muốn cũng không thể bán mà ngồi hưởng sung sướng, không phải lo làm lụng. Cái nhà đó là muốn lo cho cô út em bố sau này.

Trong gia đình em, vấn đề đối nội đối ngoại rất nan giải, bố quan tâm tới đằng nội, còn mẹ quan tâm tới đằng ngoại. Rốt cục là, người này không cảm thấy hài lòng về người kia. Đều cảm thấy xa nhau. Còn con cái, cũng chẳng thân với đằng nào. Một phần lớn là vì điều kiện kinh tế, một phần nhỏ là vì nhận thấy rằng vì những người họ hàng đó mà bố mẹ ghét nhau, nên con cái cũng càng xa lánh thêm.
Vì thế nên em mới muốn coi nhà anh như nhà mình, và muốn anh cũng vậy. :(((((

Tiền. Là động từ phản động nhất trong gia đình nhà em. Không một đứa trẻ con nào trong số bọn em muốn nhắc tới từ đó trong gia đình. Sau này mình có khó khăn thế nào, cũng phải lặng lẽ giải quyết, đừng làm con khổ anh nhé.

..............

Cảm ơn anh vì email hôm nay. Em đã rất xúc động. Em yêu anh rất nhiều!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét