Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Bi quyet cua hanh phuc?

Hôm nay là ngày thứ 3 phải ngồi nhà một mình chơi rồi, hết nằm lại ngồi, hết xem tivi lại đọc truyện, chẳng đi được đâu cả, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ. Ah quên, sáng nay mình đã giặt được ga chăn gối...lại còn mang lên tầng 6 phơi được nữa, quả này đảm bảo tối nay 2 đứa được ngủ thơm tho sạch sẽ. Hihii

Ah sáng nay rỗi rãi mình còn nấu chè nữa, chè đỗ đen, tuy là không đủ thủ tục do không đứng được lâu mà làm, nhưng ăn cũng được đấy. Buổi trưa con Ngân lên thăm mình, mua cho một đống sữa chua để tủ lạnh, còn nấu cơm trưa cho bạn ăn nữa, nhưng cũng kịp xực gần hết nồi chè của bạn rồi nha.

Tính mình đúng là có chút thay đổi, xưa phải ngồi ở nhà một mình chừng 1 ngày là đã phát điên lên được rồi, cảm thấy bí bách, loanh quanh, luẩn quẩn, cảm thấy stress kinh - Thế mà giờ, nằm cả ngày trong nhà cũng được, hơi nóng một chút, nhưng nhìn ngắm những ngóc ngách, góc cạnh trong căn hộ mình được góp phần xây dựng tạo ra, cũng mãn nhãn, hehehhh, thấy yêu cái phòng thế hok biết.

Xưa còn nhỏ, chỉ thích đi chơi, lang thang đây đó trên đồi là thích nhất. Thích những lần đi hái củi với chị Ân, toàn được chị chặt cho những cây to, chả bù cho mình, tự đi một mình thì chỉ bẻ được những cành bông hôi. Mà chị Ân cũng thật tốt, tìm được một cây keo to bị gẫy cành, chị chặt đôi chia đều cho 2 chị em, mình chẳng phải làm gì, thế mà cũng được chia những cành to giống chị, còn được chị bó chặt cho, chỉ việc vác về nữa. Thế mà có 1 đêm bố mẹ đi vắng, mình rủ chị sang ngủ trong cái căn nhà nhìn thấy cả ánh trăng chiếu vào nhà mình hồi bấy giờ, mà chị còn nằm nem nép, còn bảo mình sợ chị nằm gần ngửi thấy mùi hôi, mùi chị đi chăn bò. Mình hồi ấy chả hiểu gì, chỉ thấy ái ngại và thương chị, nhưng cũng may đã biết sán lại và động viên, bảo bà chị là vớ vẩn, chị đi chăn bò còn em đi chăn dê thì có khác gì... Mà sao chị Ân là người tốt thế, tế nhị, dịu dàng, ân cần, mà sao số phận thật bất hạnh. Bố mẹ bỏ nhau, chị ra đây theo bố, chiu bao nhiêu vất vả, nhưng rồi đang tuổi đẹp nhất, chưa kịp yêu ai thì bị trúng gió, rồi chạy lên não, rồi giờ nghe mẹ kể chị bị ngẩn ngơ lúc tỉnh lúc mê. =(((( Hồi đó mình đang đi học đại học, nghe kể cũng xót xa, nhưng về nhà ít quá, lại ham chơi, mà muốn sang thăm chị chị có còn đó đâu mà sang, mình chỉ biết tin khi chị đã vào lại trong tít tận miền nào xa xôi, về lại đó với mẹ chị...

Tết vừa rồi mình lấy chồng, ông Dũng em trai chị sang chơi, mình hỏi thăm chị ấy, thằng cha đó còn bày tỏ cảm xúc " Ôi tốt quá, không ngờ em còn nhớ tới chị Ân, chị ấy vẫn thế" Mình hỏi số điện thoại của chị thì bảo "Anh không lưu ở máy". Nhưng mình biết thừa, nhà chị trong đó chắc nghèo thế, bị cảm không chữa kịp để chị bị chạy lên não, thì chắc cũng chẳng có số điện thoại đâu. Còn ông em trai, thì chắc cuộc sống mư u sinh vào rồi, cũng chẳng còn quan tâm tới chị đâu. Cái gia đình đó mình thấy là như thế. Suy cho cùng cũng là tại vì nghèo.

Hic.

Hic.

Từ hồi nhỏ cho tới lớn, cái mình thích nhất là tự do, tự do làm những điều mình thích, nói những điều mình thích và tự do không làm, không nói những điều mình không thích. Ngay cả khi phải làm việc nhà hay học tập hồi còn bé, mình vẫn thấy mình rất tự do, vì mình nghĩ suốt ngày- hehehhhh, chẳng ai biết mình nghĩ gì, thế mới sướng chứ, có lần mình còn tuyên bố, điều sung sướng nhất của mình là được ngồi cả ngày tưởng tượng, không bao giờ hết sướng!!!

Tới khi đi làm, thấy một điều rằng, đừng làm theo ý mình, làm theo ý sếp là có kết quả tốt nhất. Đừng cãi lại sếp, đừng bộc lộ sở thích riêng, là có kết quả tốt nhất.

Tới khi sống chung với một bạn, với gia đình chủ nhà, cũng nhận ra là, chỉ cần thực hiện đúng các nghĩa vụ xã hội, càng vui vẻ hòa nhã, cuộc sống càng tốt. Càng kiềm chế bực tức, càng sống không ích kỷ, càng vị tha, mình sẽ càng dễ sống, và dễ sống chính là có một cuộc sống dễ thở, hạnh phúc.

Tới khi lấy chồng, thấy trong nhà mẹ chồng và mẹ mình khác nhau nhiều, suy cho cùng cũng ở chữ nhẫn nhịn và hy sinh. Nhà mẹ mình thì chẳng nhẫn nhịn mấy, cũng chẳng hy sinh mấy, heheheh, nên giờ ông bà cứ đụng nhau tá lả, đâm ra có thời chính mình còn sợ kết hôn, còn bảo con không lấy chồng đâu, lấy chồng vào rồi sống như bố mẹ thà ở vậy còn hơn...Còn bố mẹ chồng, thì mẹ chồng là mẫu hình của nhẫn nhịn và hy sinh, bố chồng hạch sách 10 thì mẹ chồng đáp ứng 10, lo lắng mọi thứ cho gia đình và con cái, để bố chồng tự do bay nhảy (Chả bù cho nhà mình nhé, một đồ vật trong gia đình còn hay hết thì tỷ lệ nhận biết của 2 bố mẹ là ngang nhau, có khi của mẹ còn kém hơn một tí), kết quả là nhà cửa luôn ngăn nắp, và bố chồng luôn phát triển sự nghiệp. Và mình đã thầm hứa, sẽ học tập mẹ chồng khoản này, chỉ với một tâm niệm, là gia đình mình sẽ không lủng củng như gia đình của bố mẹ đẻ mình. Và kết quả này: sau 4 tháng sống chung, chồng mình mới biết là bột giặt nhà mình nó nằm ở đâu chỉ sau khi vợ bị tai nạn....

Mình vẫn đang nghĩ đó là cách tốt.

Nhưng mình cũng đang nghĩ thêm một vài ý nữa. Xưa mình yêu và lấy chồng mình, chồng mình lúc bấy giờ là giai, giai bảo: lấy tớ cậu chẳng phải bị ép buộc làm gì hay không làm gì, tự nghĩ tự làm, chẳng ai bắt ép, tớ không khó tính như bố tớ đâu mà lo, chỉ cần 2 người phải sống thoải mái vui vẻ, còn các công việc nghĩa vụ, khỏe thì làm, không thì còn đầy cách, lo gì...

Hồi đó mình thấy sướng lắm, chồng gì như bạn thế này thì yên tâm rồi, chẳng lo phải thể hiện gì sất, gì chứ sống sao cho thoải mái thì với mình là nhất, mình biết mọi cách sống sao cho thoải mái, hehehehhh...

Thế mà rồi lấy về, mình cứ tự cum cúp lau nhà dọn nhà, nấu cơm, giặt giũ (Mặc dù có máy giặt làm hết rùi, hehehehhh,), vì với cái nhận thức như trên, đến nỗi, hôm nào lão chồng về vứt bầy bừa ra một chút, không đúng chỗ mình muốn một chút, là mình cáu lên được mới tài. Hơ hơ....Có nghĩa là, cái model người-vợ-sạch-sẽ chả phải chả hề là do chồng mình, mà chính là mình làm mình chả ông tổ ông tinh nào làm. Hic. Đúng là thân làm tội đời, cơ mà tại vì đang sạch sẽ nó thích nó quen, tự dưng..hic hic...Hay tại mình cầu toàn quá cơ nhỉ???

Mình nghĩ, thôi vậy cũng tốt, sau này gã đi đâu làm gì cũng nhớ về nhà cửa sạch sẽ, quần áo thơm tho, chăm sóc tốt, cơm nước đầy đủ. Nói gì thì nói, chả ai lại không thích sự sạch sẽ thơm tho no đủ bao giờ.

Rồi mình lại nghĩ, nhưng mà, gã trẻ hơn mình một tuổi, mấy nữa mải lo những thứ này, rồi quần áo chả mấy khi quan tâm, tóc tai cũng chả mấy khi sửa sang, tay chân thì giờ toàn chơi trò móng tay cụt lủn, nhìn cho sạch, dễ làm việc, mặt mũi thì chả bao giờ biết tới mỹ phẩm....Vâỵ thì, mấy nữa rồi sao nhỉ? Gã vẫn đi làm, vẫn thơm tho lắm, được vợ chăm còn béo tốt ra nữa, rồi 10 năm nữa, 20 năm nữa...Đấy nhìn mấy ông già như cha Thanh Bạch đấy, già rồi vẫn còn đẹp đôi lắm với mấy cháu tuổi teen, còn phụ nữ như mình, như những bà vợ đã yên phận với gia đình, chăm sóc con cái, mấy ai nghĩ tới việc làm lại, chả ai nghĩ tới một cái gì thay đổi...Nhỡ gặp phải ông chồng thích cải tiến, thích so sánh, có khi chả cần chồng, chỉ một vài thằng bạn thích tỉa đểu, thế có phải là mệt không?

Rồi mình lại mải chăm chút gia đình, gã lại mải công việc chẳng quan tâm tới nữa, thấy mình mắc "bệnh sạch" rồi cơ mà, thế rồi nhỡ đâu sau này gã thành thói quen, không quan tâm tới việc nhà, thành ra thờ ơ với gia đình vợ con thì sao??? =(((((( Tuy gã là người tốt, gã là người trọng tình nghĩa, gã yêu vợ, thương vợ, nhưng mà...nhỡ đâu...bọn gái trẻ giờ cao thủ lắm, nó lại phát biểu như em NTV "Nếu chị lùi thì bọn em tiến tiếp, nếu anh ấy hướng về gia đình thì em lùi...." thì mình chắc hận mà chết. Chắc gã với những phẩm chất của gã sẽ chẳng bao giờ làm điều gì thất đức, cơ mà tính mình lại hay điên tiết, đặt mình vào vị trí ấy, mình dám điên lên làm liều hành hạ bản thân lắm, giống hôm nọ, chỉ vì giận lão mà đi bộ gần 1 km ra bến xe bus, tự hành hạ bản thân, kết quả là giờ nằm thêm 2 ngày ở nhà chưa khỏi...Biết là dại, nhưng có những lúc thất vọng đến mức dek cần gì nữa ấy chứ!!!

Hehehhh, chả là trưa nay lại có cuộc thảo luận với vợ chồng bạn Ngân về mấy cái vụ này, cho nên là em đang bức xúc, các bác thông cảm tí. Kekekkk...

Thực ra mình nghĩ, nếu bây giờ mình đặt hết tâm huyết vào với gia đình này, thì những lúc thất vọng vì một sai lầm nào đó (Con người ai chả có sai lầm cơ chứ) thì mình sẽ càng thất vọng, như mấy bà vợ chăm chồng ấy. Còn những em chân dài, hoặc ham chơi ham vui, lo chăm chút bản thân là chính, thì các em ấy, sẽ chẳng bao giờ thất vọng.

Vậy phải chăng thời đại của mẹ chồng mình đã qua nhỉ? Phải chăng bí quyết mới của hạnh phúc phải là: KHÔNG HY SINH, KHÔNG CHỊU ĐỰNG???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét