Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Bác bị ốm

Hôm qua 2 vợ chồng xuống thăm bác mình ốm. Thấy bác gần 60 tuổi mà vẫn tự lập một mình, đi lên bệnh viện vẫn 1 cái bát, 1 cái thìa, 1 đôi đũa, xếp ngay ngắn gọn gàng. Làm mình cảm tưởng, sự quan tâm của mấy đứa nhóc con chỉ làm cho bác vướng bận. Bác cũng chẳng cho vợ con lên thăm nom chăm sóc, vì còn lo nhà chỉ có 2 đứa không ai trông. Bác là thế, luôn nghĩ cho người khác trước cho mình. Nhưng mà, có một điều lợi bất cập hại trong chuyện này, là nghĩ cho mình để người khác yên tâm hơn cũng là một điều tốt lắm, nhiều khi, tốt hơn cái trò chịu đau một mình ngu xuẩn ấy chứ. Mình cũng mới phát hiện ra điều này thôi.

Bác mình là bộ đội từ khi bác trưởng thành tới giờ, chưa bao giờ có một nghề khác. Trong gia đình của bố, mình sợ bác nhất. Mình vẫn nhớ mỗi lần bác xuất hiện là rất uy nghiêm, mặc dù bác rất tâm lý, chắc chẳng bao giờ có đoạn cảm xúc bùng phát cáu điên rồi quăng cả cái dép vào con như bố mình, vì thế mình mới sợ bác, thấy ở bác mọi thứ đều under control.

Bố mình cũng sợ bác nhất nhà thì phải. Mẹ mình cũng vậy luôn. Vì bác làm trong quân đội hay vì bác là con trai trưởng? Mình không biết. Nhưng các cô trong nhà cũng nể và tôn trọng bác Bản nhất nhà.

Bác là người nặng gánh gia đình nhất. Bác đón bà lên ở với nhà bác mấy năm. Hậu quả là, giờ đây cả bà, cả bác gái đều thấy không thể ở chung lại với nhau thêm một lần nữa.

Bác đón em gái bác, là cô ruột mình lên ở với nhà bác 10 năm. Hậu quả cũng là, giờ đây cô ruột mình hơn 30 tuổi mới bắt đầu ra ở riêng, mà vợ bác, cũng mấy nhiều năm sống không thoải mái.

Xưa mình chuẩn bị đi học đại học, bố mẹ cho mình về nhà bác chơi mấy ngày. Giờ cho chọn lại, chắc mình chả thèm đến đó chơi đâu, nhưng nghĩ lại mình hồi đó biết qué gì, được đi chơi là thích rồi. Bác và bác dâu đều cư xử tốt với mình, nhưng chính mình cảm thấy, có cái gì đó không thoải mái trong không khí gia đình, mọi người đều có vẻ lặng lẽ, chỉ có con mèo là hay chơi với mình. Mình nhớ khi mình lên, bác dâu cho mình 50.000 là quà của 2 bác, ôi thực lòng chẳng muốn cầm nhưng không cầm không được. Còn bác, bác dúi cho mình 100k, bảo đừng cho bác Hải biết. Mình cầm mà rưng rưng nước mắt.

Bác lấy 2 vợ, người vợ đầu có 1 con trai đã mất, còn người vợ thứ hai giờ là bác dâu mình, có 2 nhóc, cái Hà bằng con út nhà mình, thằng Dũng mới đang học lớp 6. Bác suốt ngày lo cho chúng nó học hành, xem ti vi cũng bắt vặn nhỏ lại.

Còn papa mình thì ngược lại hẳn với bác, papa mình sống đơn giản, chẳng bao giờ ép buộc con cái học hành bao giờ, chỉ chơi đùa với con là nhanh. Nhưng mình thanks papa vô cùng vì cái trò đó, làm cuộc sống gia đình dễ chịu hẳn. (Ah, nhưng mẹ kể là ngày xưa mình lười ăn lắm, làm papa mấy lần đạp đổ mâm cơm ra ngoài chỉ vì mình lười ăn quá đấy. Hic. ) Kết quả thì thật lạ, con út nhà mình kết quả học tập hơn hẳn con Hà nhà bác. Mặc dù con út nhà mình nhìn "nông dân" hơn hẳn, lại mới biết thích thôi, còn chị Hà, nghe bác nói đâu đã có người yêu thì phải. Bác cũng chiều quá, phải mình, mình tẩn cho vài chục nhát!!!

Bố mẹ mình cũng hay lủng củng, nhưng về mặt quan hệ họ hàng, thì mẹ mình cũng tốt hơn bác dâu. Ít nhất về quê, mẹ mình hay xoe xoét nói chuyện đầu làng cuối ngõ, còn bác dâu cứ lầm lũi, mình thấy bác cũng tốt, cũng nghĩ cho người khác, cũng biết điều, nhưng hình như người quê họ quý tiếng nói hơn thì phải. Về điểm này, gớm, công nhận là mẹ được điểm!

Mình bắt đầu suy nghĩ, vậy sống có chuẩn mực tốt hơn. Hay sống cuốn theo chiều gió tốt hơn nhỉ? Mình thấy trong một chừng mực nào đó, mình đang sống gần như bác, có nghĩa sợ phiền hà, sợ va chạm, hơi khắc khổ một chút, luôn dễ dàng nhận thiệt thòi về mình. Ôi mình sợ quá. 60 tuổi bị ốm mà vẫn phải gồng mình lên, để bảo mọi người rằng không sao thì....

Quên một việc, hôm nào phải đưa anh béo đi khám mới được. Hic hic...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét