Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Ôi cánh tay tôi - đen đen...

Hôm nay đúng là một ngày frustrating...
Sáng đi làm sớm hí hửng thấy đường vắng vắng, nghĩ bụng mình thật là lợi hại, đi sớm 10p mà khéo lại đến sớm cơ quan nửa tiếng. Chưa kịp vui vì dến cơ quan đúng giờ thì thấy ngay cái biển "không gửi xe hôm nay" ở cái bãi xe Đoàn trần Nghiệp. Bố khỉ. Bãi xe bụi mù mịt gửi mất 5k/1 ngày mà hôm nay cũng k nhận xe, vì nó đại tu. Thê là long tóc gáy lên tìm chỗ. May phước thế nào hôm nay túng quẫn làm liều phi đại vào Vincom gửi lại trót lọt. Chứ mà như lần trước là xong phim rồi đấy, mấy chú bảo vệ mời ra ngay, vì không làm việc ở Vincom chứ sao! Amen là lần này mấy chú có vẻ vội, cứ cắm cúi nhận xe. Hic. Gửi xong len lén chuồn theo đường thang máy, thấy mấy chú đưa cho cái thẻ nhựa cũng cứ cầm đó đã, lên tới tầng 1 Vincom cứ băn khoăn bồi hồi thế nào! Cái thẻ nhựa thì mờ mờ ảo ảo, chả có mã vạch mã vẹo gì, lại chả ghi số xe, mà cũng chả dám quay lại hỏi, sợ nhỡ lộ hàng ra là đi gửi xe nhờ lại bắt dắt xe ra thì có mà vỡ nợ.

Lên công ty, đầu tiên là hỏi loạn vụ vé xe vincom, được mấy bác confirm cái hình thức vé nhựa đó mới yên tâm tí và bắt đầu chiến dịch đi vay tiền. Hức hức...Hông phải nợ của mình, mà mình long lên đi vay để trả, vì cái con người này này, hứa là phải làm ớ. Hức hức...Lại bài túng quẫn làm liều. Hỏi thằng thứ nhất: Có, nhưng chiều tao mới gửi, vợ tao cầm token...Ôi thế thì nhỡ mẹ nó việc của tao, thôi để tao tính cách khác. Nó bảo để tao gọi hỏi vợ tao trưa có về nhà không còn lấy token đọc pass tao gửi cho mày chiều. Biết thế đã, cứ kệ mẹ nó đấy. Đi hỏi thằng khác. Hỏi thằng thứ 2, dek có. Chán chẳng muốn hỏi nữa, quay sang nghịch net. Cầm máy nhắn tin đại con bạn vẫn đang cầm của nó 1000k chưa hẹn ngày trả. Lạy thánh ALA nó nhắn lại 1 phát là trưa qua tao. Amen amen...Mừng rú nhắn lại luôn là "Ối giời ôi, sao tao có con bạn tốt như mày nhỉ?" Bố khỉ. Đấy con bạn đấy, lúc cần phát là có, mà nó cũng đang đi thuê nhà như mình chứ đâu. Lại còn gầy còm hom hem, mà nó lại còn đi vay cho ấy chứ. Đến là nể phục bạn. Vay xong rồi mình chuyển stt, ghi là "Mình chuẩn bị đi vay tiền nhé, các bạn tránh xa mình ra"

Trưa nắng vỡ thớt, cầm cái vé xe đi ra vincom, từ 11h, đi thẳng vào điều hoà tầng 1 cho mát rồi đi xuống thang máy tầng hầm, định bụng định vị theo chiều ngược lại tìm xe. Tìm ngược, tìm xuôi, nát cả mắt, nát cả óc, chả thấy gì, một rừng xe vây quanh, mà con xe của mình thì có phải hoa hậu gì cho cam, là một giữa một rừng viên chức chả nhận ra bố con thằng nào đặc biệt. Loanh quanh mất nửa tiếng, quyết định đi bộ lên mặt đất, đi ngược lại con đường gửi xe để định vị lại từ đầu. Thôi em dek thông minh được, làm nông dân thôi. Phi lên mặt đất. Huhuhu...nhìn quanh nhìn quẩn, chả nhận ra đường nào. Huhuhu, tính đi lộn lại từ ngoài đường, theo đúng lộ trình ban sáng, nhưng đi được nửa đường tự thấy mình ngu vãi, đường thì nắng chang chang. Nên quyết tâm quay lại, tìm theo kiểu nông dân 1 nửa, trí thức một nửa, tìm ở VIncom thôi. Vừa quay lại vừa mếu máo gọi cho anh giai, điện thoại anh giai tậm tịt lại còn nghe tiếng vù vù, hoá ra anh giai đang ở ngoài công trường, chắc gió cát vù vù không nghe rõ, cứ hả, gì, sao? bị làm sao? đang ngoài công trường, không nghe thấy gì, thế bây giờ làm sao???!!! Mẹ kiếp. Đúng lúc đó đi bộ qua 1 thằng lỏi con ngồi xe máy, thấy mát mát cạnh sườn, ôi mẹ kiếp nó đổ ngay cái chai nc nó đang uống vào người. Tổ sư bố thấy nó cười cười mà mình lại đang điện thoại cho anh giai nên bỏ qua. Nh đi được mấy bước nhìn xuống áo thấy hồng hồng lấm chấm, hoá ra nc nó đang uống là cái dâu tăng lực chứ không phải lavie lạnh như mình nghĩ. Trợn mắt quay lại, chưa biết định làm gì, nhưng đang chuẩn bị phát hoả, thì nó cười cười bảo I am sorry. Tổ sư nhà nó. Lúc ấy vừa bực vừa tức, mà đang giữa trời nắng, nghĩ bụng có quay lại tát cho nó phát thì khéo mình còn vạ lây, nó lại chẳng khoẻ hơn mình ấy chứ, mà có chửi nó thì cái áo của mình nó vẫn dính bẩn. Nên nén giận bỏ đi. Phù phù phù...Mếu máo tí với anh giai, đi vòng vòng qua Vincom, thấy ngay cái đường lúc sáng phi vào. Ối giời, chả hiểu gì, mình đúng là con heo, hơn cả con heo về đường đi. Lao xuống, lần này đúng dấu vết buổi sáng, nên 1 lúc là thấy xe. Ôi ala ala!!!

Quên: lúc dắt xe ra còn thấy 1 giai đỡ xe ra cho. Đúng là muỗi chích cột điện. Nhưng dù sao cũng đỡ. Hừm.

Đi sang con bạn. Nắng chang chang vỡ mặt thớt. 2 cánh tay trần trụi phơi ra. Nắng nắng và nắng. Đi đường thấy bóng xe trước đổ thẳng xuống xe, chả ra đường tí nào. Hoa cả mắt vì nắng. Sang đến nơi, lấy được tiền thì nó đi ăn với công ty nó mất vì không chờ được, chiều nó cũng phải về quê luôn con gái ốm. Đến khổ. Dạo này lại có dịch sốt trẻ con. Làm hàng với nó mấy câu rồi phi đi ăn. Ăn bún lưỡi ở quán chửi, mãi mới bon chen vào quán được vì đông. Nhưng ngồi được rồi thì cái chật chội nóng bức ở quán chỉ mà con muỗi so với 1 tiếng ở hầm gửi xe và 20p phơi mình dưới nắng 12h trưa. Bố khỉ. Gọi ngay 1 cốc trà đá toàn đá. Quá đã. Ực luôn. Rồi đến bún lưỡi. Phê lòi mắt. Đang ăn nhận được 2 cuộc gọi. Một là thằng em báo là đã thay lốp và xăm xe hết 250k, hai là mẹ gọi. Mẹ của anh giai ấy. Mẹ gọi bảo mẹ cảm ơn món quà, gớm hôm nay thế nào can đảm lại nói thật được với mẹ là vâng ạ, con ngại gọi về quá, vì con chẳng biết phải nói gì, nên chỉ gửi quà cho mẹ sau thôi. Mẹ bảo thế không có việc gì thì không gọi hả? Thỉnh thoảng phải gọi về hỏi thăm bố mẹ con ấy nhé, vì các cụ già rồi, nhiều khi cũng chỉ thích con cái gọi điện thôi đấy. Hi hi...Mẹ mắng hơi bị khéo nhá, nhưng con thông minh quá mà, hiểu liền. Dạ, vâng ạ! Tự hứa lần sau phải cố gắng điện thoại cho mẹ, vượt qua nỗi ngại, trèo lên, xê ra cho trèo lên cái nào!!!

Ăn xong bát bún hết 22k, nhờ ku em trông xe đẩy cho cái xe nóng rẫy ra ngoài đường, phóng vèo vèo ra NTH hướng về cái điều hoà ở công ty. Đi đường vẫn nắng chang chang thế, thế mà còn tự véo von lên một câu, chả nhớ câu gì nữa, ở cái bài gì, tự dưng lại hát được hẳn 1 bài, mà hát to mới sợ. Hị hị...Đến đoạn Ng Đình Chiểu, thấy 1 anh giai tây to cao đi xe đạp, nhìn giống thằng sếp cũ dễ sợ, lại vượt lên xem mặt nó, suýt thì đâm vào đít con 7 chỗ đi trước mặt. Phù! Tự dưng lại cười thành tiếng như ma làm, rồi tự bảo mình " Ối giời, mải ngắm giai suýt đâm cả vào đít ô tô nhá"!!! Đúng là bó hand với mình.

Giờ ngồi viết lại mới thấy mình hình như hâm hâm làm sao í. 2 cánh tay đen sì rồi, 2 mầu riêng biệt mặt trên và mặt dưới. Mình đúng là siêu bắt nắng chứ không phải loại vừa.

Tối về phải bảo anh giai, là lần sau nghe em gọi kêu ca gì cũng vậy, anh không nghe rõ cũng chả sao, chỉ cần anh nói đi nói lại 1 câu "Anh yêu em, anh yêu em" là được!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét