Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Lại chán rồi!

Sao dạo này mình thấy chán chán.
Về nhà thấy không yêu quý chăm sóc cái giường cái sàn nhà như trước nữa, nghĩ đến cái giường là chỉ thấy thèm ngủ. Thèm ngủ. Thèm lăn ra ngủ chẳng phải suy nghĩ gì. Thế mà lúc nằm lên nó lại chỉ nằm im, chẳng ngủ được ngay và ngon lành mấy.
Mở email ra, vào mục "a small family" đọc toàn thấy email của mình là của mình, chẳng hề thấy cái nào tâm sự giãi bày của ông xã gì cả.
Tối về nhà, đi chợ, nấu cơm, chờ đợi, những mong ông xã có một bữa ngon miệng, ăn xong, chỉ thấy toàn chê, mặc dù những cái đó cũng đáng chê, sau đó ông xã lên giường nằm, không cả tắm, không cả đánh răng, mặc mình lại đi thu dọn bát đĩa vào trong nhà tắm, lau dọn chỗ nấu ăn và sáng nay, ông xã lại đi làm mà ko rửa bát cho mình. Kiểu này rồi tối về lại tay mình rửa chứ ai.
Mình cũng chẳng hiểu vì sao ông xã lại quyết định lấy mình, trong 1 cái email hiếm hoi, ông xã cũng thừa nhận thế, bảo chẳng hiểu vì sao lại muốn lấy mình. Có khi nào đây lại là một quyết định sai lầm?
Mình thấy chán là mình cảm thấy muốn kêu ca, nhưng rồi mình lại chán cái kiểu thích và hay kêu ca của mình. Tóm lại là mình thấy chán cả bản thân mình. Thấy thất vọng về bản thân mình, không tài giỏi, không có chí tiến thủ, lại nhanh nản, chẳng quan tâm tình cảm được tới ai, cứ như cơm nguội, như người dưng. Mình nghĩ về mẹ chồng chắc thất vọng về mình, chẳng thấy điện thoại gì cả, nhưng lại không muốn nhấc cái máy lên mà gọi, vì gọi mình chẳng biết phải nói gì. Mình lại thấy chán bản thân mình thêm.
Phải chăng, việc mình muốn có một gia đình và vun đắp cho gia đình đó, chỉ là biểu hiện của việc mình thất bại trong cuộc sống nhỉ? cho nên lui về làm những việc đơn giản dễ dàng nhất? Sao có lúc mình thấy yêu chồng mình nhất, mình thấy chồng là người hợp với mình nhất từ trước đến nay trong đời mình gặp, có lúc mình lại chán chồng, chán cả bản thân mình là sao?
Huhuhuhhhhhh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét