Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

Một người tốt vừa mất!

Là mẹ bạn Giang.

Luc lam hang....

Chắc giờ Giang vẫn đang khóc. Mình thương cô, thương bạn quá.

Ấn tượng của mình về cô Huệ, trước hết đó là một người mẹ quan tâm tới con. Giang nó khá độc lập, nó cũng chẳng mấy khi tha đồ ăn uống từ nhà đi, hoặc ít gọi điện về nhà, nhưng nói về mẹ, bao giờ cũng thấy giọng nó khá âu yếm.

Mẹ Giang có những tính cách rất dễ thương, ví dụ hồi cô bị ốm, chỉ ở nhà chăm gà, cô đã gọi con gà béo múp của cô nuôi là con Hoa Hậu. Còn nói con đó béo múp, sệ cả đít. Ví dụ vậy, để thấy tâm hồn cô là một người nồng ấm, bình dị, là người làm cho cuộc sống cảm thấy dễ chịu.

Khi Giang nó không chịu về quê, cô Huệ bảo nó về đi rồi mẹ cho 1 phòng riêng, rồi mẹ mua cho những thứ nó thích,..etc...cuộc sống riêng. Cốt để nó về YB, sống cuộc đời ổn định, rồi lấy chồng, sinh con. Đến khi nó về được 7 tháng rồi không sống với bố mẹ nữa, bỏ cả việc nhà nước, bỏ cả căn phòng riêng xuống Hà Nội thì cô Huệ chỉ bảo mình, là cô sợ cô ngăn cấm nó thì sau này cô hối hận, vì nhỡ đâu, ở dưới này hợp với nó hơn thì nó mới thích thế, còn nó không thích cuộc sống bình thường, thì cô cũng chẳng ép nó được. Mình thấy cô là một người mẹ thương con hết mực.

Vì thương con, thì mới chọn làm theo cách của con mặc dù mình chỉ muốn con theo cách của mình, mặc dù biết cách đó là tốt nhất.

Đến khi cô bị ốm, cô cũng đồng ý theo chồng bán nhà trên thành phố, rồi chuyển về quê chồng sinh sống, bỏ cả nghề bốc thuốc nam của cô, với suy nghĩ là sau khi cô mất, bố cô nếu còn ở nhà trên phố sẽ bơ vơ, về đây còn gần gũi anh em họ hàng. Mình về thăm cô ở cái nhà mới, đường quê xa tít tắp, lại đầy rơm rạ, lại chỉ có nhiều cánh đồng và cửa hàng nhỏ thì đi không bán nước Lavie xịn bao giờ, nhìn mấy chồng hộp thuốc nam của cô xếp chồng lên trong xó bếp, tự dưng thấy mủi lòng. Cảm thấy quyết định đó đã đủ khó khăn.

Cô cứ gặp mình là bảo khuyên con Giang, cho nó chịu lấy chồng. Mình thì biết tính nó, có khuyên cũng chẳng được, mà mình cũng chẳng mấy khi khuyên nó, chỉ ủng hộ nó là nhiều. Nhưng mỗi lần gặp cô là thấy áy náy, là thấy nó chưa lấy ai như là một phần lỗi tại mình vậy, tại mình cổ suý cho nó lối sống thích gì làm nấy, không bị bó buộc vào lễ nghi hay truyền thống....

Lần sau gặp mình thấy mình đã lấy chồng, cười hớn ha hớn hở, cô lại nén tiếng thở dài, bảo mình thế là PA đi đúng hướng rồi, còn con Giang...Mình lại thấy có lỗi, áy náy lắm, biết cả con Giang cũng thế, lần này muốn trách nó thật, nhưng con giời bệnh nặng quá rồi. Cảm tưởng như giờ nó lấy chồng là nó chết ấy. Mình biết làm gì bây giờ?

Con Giang thương mẹ, bảo, chỉ cần nhìn thấy mẹ còn sống là được, cô Huệ bảo, nhưng các con nhìn thấy mẹ còn sống các con vui, còn mẹ để còn sống cho các con nhìn, mẹ lại đau lắm. Nên nếu thấy mẹ đau quá, thì cứ cho mẹ mấy viên thuốc ngủ!!! Thật, mình thấy phục cái nhìn cuộc sống đơn giản bình dị của cô. Mấy ai làm được thế?

Con Giang bảo, cả đời mẹ nó khổ, mình thì muốn nhìn vào mặt tích cực hơn, mình thấy đến lúc cô mất, mình vẫn cảm thấy sự dịu dàng, ấm áp xung quanh các câu chuyện của cô, mình nghĩ, vậy là cuộc đời cô đã làm được nhiều lắm.

Mình thấy cô thực sự đáng mến và gần gũi, thậm chí đến cả lúc cô ra đi, mình vẫn thầm nghĩ vậy là trời đã không bắt cô chịu khổ nhiều quá, để cô ra đi sớm cho đỡ phải chịu đau đớn!

Kính mong hương hồn cô sớm được siêu thoát!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét