Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

Một tuần trước khi cưới - Thứ 4

Câu chuyện hôm nay lại bắt đầu bằng việc mình bị làm cho khuấy đảo vì giấc mơ đêm qua, mơ cưỡi 1 con ngựa chạy trốn thì con ngựa ấy lại bị vấp lăn ra chết. Sáng bảo hay có điềm gì lấy gạo muối ra vãi tứ tung trước nhà, Kiên cứ bảo mình là mê tín dị đoan, không khá lên được. Hắn nói hắn mơ thấy tai nạn chết người máu me be bét suốt mà có sao đâu. Mình bảo mình phải khá từ từ chứ, phải có quá độ, mình sẽ khá từ từ.
Uh chắc là tại cái nhà, mà mình cứ lo là mơ. Mơ linh tinh. Đến khi dậy chỉ thấy mệt hết cả người. Hì. Chắc đó là cái không hay do những giấc mơ dữ mang lại đây.
Hôm nay người vẫn ốm, như sốt, mắt mờ mờ đi, xỉ mũi liên tục, đầu thì nặng nặng. Sáng nay đi chụp ảnh rồi, về làm lại chứng minh thư. :) Tối qua lôi mấy cái ảnh cũ ra hỏi Kiên là tớ lấy ảnh này nhé, hắn lắc đầu bảo: cậu chụp cái này năm cậu 40 tuổi mà năm nay cậu mới có 28 tuổi thôi, đi chụp lại đi. Đúng là đểu.
Hôm nay lại buôn với Nga, Nga bảo tìm nhà phải cố gắng đi tìm, nhà Nga cũng may 2 vợ chồng tiết kiệm mấy năm giờ mua được 1 căn nhà nhỏ giá cũng rẻ, 700 triệu, cũng mừng cho Nga và thầm nghĩ không biết đến bao giờ 2 đứa mới mơ ước được 1 căn nhà riêng đây!!!

*****************************

Hôm nay mình xin nghỉ phép rồi, nghỉ thứ 6 và thứ 2, chị nhân sự đã hỏi nghỉ phép ăn hỏi à? Hì. Bảo sao ở đất Việt Nam này tin đồn lan nhanh thật.

Hôm nay lại lang thang đọc bài trong mục tâm sự của vnexpress. Tên kia mà biết chắc lại nhìn mình thương hại lắm, nghĩ mình lại lên cơn dở chứng gì đây. Nhưng đọc những chuyện người mà nghĩ tới chuyện mình chứ. Thấy rõ ràng rằng, mình không đủ sức để sinh con và nuôi con một mình, thậm chí để sống một mình. Gặp tên kia, yêu tên kia và được tên kia yêu là hạnh phúc lớn nhất của mình kể từ khi mình sinh ra tới giờ. Thật sự là như thế. Mình thấy tên đó có đủ "phẩm chất" để chịu đựng sống chung với mình và vẫn làm mình vui khi phải sống chung với một ai đó. Cái tên dở hơi đó vừa thích độc lập vừa thích phụ thuộc một chút, vừa thích tưng tửng cũng có lúc lại dở hơi hâm hấp lên tổ chức 20.11 sến thôi rồi là sến. Nói túm lại, là hợp với cái tính dở hơi của mình. Vụ kinh tế thì cả 2 đứa giống giống nhau, thôi thì cùng chật vật bò lên đỉnh Olimpia vậy. Ai bảo yêu người giống mình làm chi?
Hì, kể ra mình mà gật đầu yêu mấy ông dở hơi có nhà sẵn ở đây thì giờ mình cóc phải lo nhà nữa, hì, nhưng mình chả tin, chẳng có gì tự dưng đến mà lại không phải trả một giá gì cả. Mà kể cả có không phải trả giá thì mình cũng vẫn chọn cái tên dở người kia thôi. Ghét mỗi cái là ít tuổi hơn mình, cãi nhau toàn lôi lý do ấy ra lý sự. Ghét.
Tối qua nói chuyện, hỏi tên ấy là nghĩ xem có sống được với nhau không? Làm thế nào để sống được với nhau lâu dài. Hắn bảo cậu mà không sống được với tớ thì chẳng sống được với ai trên đời này đâu. (Hừm) Tớ chẳng yêu cầu cậu gì cả nhé, thích làm gì thì làm nhé....hắn liệt kê ra một loạt phẩm chất gì gì mà mình cũng không nhớ rõ lắm nữa. Chỉ nhớ là buồn cuời sặc sụa và thấy rất thoải mái. Tối qua đúc rút lại kết luận là: cách thức thích hợp nhất để 2 đứa sống được với nhau lâu dài là sống theo kiểu hai con người độc lập, có liên kết với nhau bởi....gia đình. (Hắn mở ngoặc là chứ không phải tình dục nhé)Hì hì...

Yêu một người, yêu hắn, quyết định gắn bó với hắn, mình đã học cách cư xử như một người vợ trong gia đình, như một cô gái biết phụ thuộc và thích phụ thuộc. Hì. Và bây giờ, lại học cách sống đúng lại con người của mình. Ôi Kiên ơi, chồng béo yêu dấu, mong sao mình luôn sống tích cực và giải quyết được mọi vướng mắc như thế khi ở bên nhau. Yêu béo nhiều béo ạ.





a

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét