Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

1 tuần trước khi cưới - mỗi ngày một câu chuyện - Thứ 4

Thứ 4, thứ 4 của mình được đánh dấu bằng việc mua nhẫn cưới.

Hì.

Đang giữa giờ làm, Kiên gọi "Cậu ơi, tớ mới lấy được thêm 2 triệu, đi mua nhẫn đi"

Heheheh... thế là tan làm mình phi ngay về nhà, thấy lão đang xào xáo gì đó, gọi thằng cu em xuống ăn cơm, nhanh nhanh chóng chóng rồi phi ngay lên phố Trần Nhân Tông. Cửa hàng đầu tiên vào là PNJ, hôm trước mang 3 triệu đi qua đó, thấy có đôi rẻ nhất là 3,2 triệu nên chẳng mua được đôi nào, hai đứa lại qua Bảo Tín Minh Châu thì thấy còn tệ hại hơn, toàn mức giá từ 4-5-6 triệu. Còn rẻ hơn thì lại đi kèm với vàng 4,5 tuổi, mình chẳng hiểu lắm nhưng được giải thích là vàng còn non, kém chất lượng.

Gì chứ ít cũng được, nhỏ cũng được, nhưng không được kém chất lượng.

Thế là hai cháu lại đi về chờ cho đến hôm qua. Hì.

Chiều qua lên đến PNJ thì đã hơn 7h tối. Kiên hỏi đi đâu, mình bảo qua PNJ trước đi, đường đi đến đó trước còn gì. Vào đó, nhẫn 3 triệu không nhìn mà cứ đi nhìn vào nhẫn 4 triệu, 5 triệu. Ngân sách thì chỉ cho phép 3 triệu thôi đấy nhưng trước khi đi mua hắn đã kỳ kèo mang thành 5 triệu đi rồi. Hắn bảo hôm nay quyết tâm phải mua được nhẫn cưới, không có chuyện ra về tay không nữa. Cho nên, :) quả là quyết tâm cao lắm.

Chọn tới chọn lui chưa ưng đôi nào, 2 đứa tính ra Bảo Tín Minh Châu xem tiếp. Nhưng tới nơi thì cái tiệm đó đóng cửa. Mình bảo "hừm, sự lười biếng của nhân viên công ty này đã khiến họ mất đi 1 khách, quay lại PNJ mua thôi". Kiên cười bảo "úi giời, khách nào cũng như khách này thì công ty nó sạt nghiệp, 1 tuần mới mua được 2 cái nhẫn bé tí" Mình bảo "Khách thì phải từ bé mới thành to được chứ, người ta mua lẻ chỉ thế thôi, đây là tiệm bán lẻ còn gì". Hehehe,,, cãi cùn.

Về lại PNJ, lúc đó là 8h kém, mà đúng 8h là đóng cửa. Còn mỗi 2 đứa trong cửa hàng. Nhìn tới nhìn lui, nhìn lui nhìn tới. Đôi nào nhìn thấy mà không thấy ghét mặc dù chưa thích lắm cũng chỉ rất nhanh, mang xỏ lên tay. Mình chỉ 1 đôi mỏng mỏng có vẻ rẻ rẻ ra, 4 triệu 3, Kiên không thích, bảo đôi này đeo lên xấu xí. Hắn thì cứ nhằm nhằm những đôi to đẹp mà chỉ. Đúng là con nhà giầu mà (:P), tiêu tiền không biết tiếc gì cả. Cuối cùng thế nào mà hắn lại chỉ nhằm một đôi mà mình nhìn thấy từ đầu nhưng đã cố tình lờ đi. Ghét thế cơ chứ. Hắn lại còn khăng khăng giữ lại ý kiến ở đôi ấy. Đúng là đồ bảo thủ. Giá tận 4 triệu 6, mình đã cố để không mua đôi đắt quá mà vẫn không được. Đeo cái đôi đó lên tay thấy tay đầy vàng là vàng. Khiếp cả lên. Hì!

:) Mình biết là hắn chỉ muốn điều tốt nhất cho mình trong khả năng của 2 đứa. Hắn đã bảo, tớ biết là nếu mình chưa mua nhẫn thì mình sẽ chi tiêu thoải mái, nhưng nếu không mua chỉ sợ sau này mua lại khó, nên mình mua bây giờ, và chịu khó chi tiêu tiết kiệm một chút đi thì cũng được.

:) Mình cũng thấy vui vì cuối cùng cũng chọn được 1 đôi và bằng lòng với nó. Cái gì trong cuộc sống cũng vậy, không cầu toàn quá thì mới hạnh phúc được. Đôi nhẫn của bọn mình, giản dị như mong muốn của bọn mình vậy: vững chắc, không cầu kỳ, không lấp lánh, nhưng có giá trị và thực tế. Khi cưới xong mính sẽ mang ra thợ khắc tên 2 đứa và ngày cưới lên đó nữa rồi...cất vào tủ cho chắc ăn.

Nó đây nè:

Yêu yêu, chồng béo!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét