Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Sống chậm - Mình thích sống chậm!

Mình thích và muốn sống chậm. Một cuộc sống không bon chen, không vất vả, cũng chẳng hấp tấp làm việc gì. Có thời gian nghe nhạc, chụp ảnh, viết văn, làm một cái gì cho mình - mất nhiều công sức nhưng có vẻ vô nghĩa với tiền. Nghe nhạt nhỉ. Nhưng mình thấy thích.

Hôm nọ ở nhà một mình vào thứ 7. Sáng bị lùa dậy sớm vì có kẻ phải dậy đi làm, thế là lùa cả nhà dậy. Hắn đi rồi mình cho quần áo vào ngâm cho hết bẩn, xong đi lại trong cái phòng 20 mét vuông vứt mấy thứ có vẻ không đúng chỗ vào xó, rồi tong tẩy đi chợ. Đi chợ sáng. Đây là cái chợ mình hơi bị thích vì nó là chợ của các chị từ "nhà quê" lên bán, tập trung buổi sáng sau đó thì toả đi các nơi trên những cái xe đạp. Chính vì thế mà nó rẻ kinh khủng. Chính vì thế mà mình thích. Ví dụ mua bình thường là 2000d/2 quả cà chua ăn một bữa, nhưng mình mà đi chợ này 1 buổi sáng mua 6000d/1 cân cà chua thì dùng cho cả tuần mái thoải.

Nói chung là mình thích đi chợ đó, không hẳn vì nó rẻ. Mà cả vì nó vui và buồn cười. Ví dụ có một đôi anh chị ngồi bán măng tươi chẳng hạn, cỡ bằng mình thưở 10 năm về trước, xong đồng chí chồng có điện thoại mà không nghe, con bé vợ quay sang đốp luôn: anh nghe thì nghe không nghe thì tắt mẹ đi để làm ...éo gì. Thằng cu chồng giải thích: Uh thằng ABC nó cứ gọi, mà cái điện thoại này nó bị...éo sao. :)) Hồn nhiên như cô tiên! Mình thấy thú vị, hỏi măng bao nhiêu 1 cây, 2 đứa nó ngẩng lên bảo 5000 chị gái. Mình bảo được chị lấy 1 cây, em bóc cho chị nhé. Con bé nó bóc luôn, mồm vẫn quay sang liến láu với chồng. Còn mình, mua được một cây măng và trải qua một cuộc đối thoại thú vị.

Lần nào đi chợ về cũng tay xách nách mang, có hôm mua cả 1 kg cà rốt để chật tủ lạnh rồi nhâm nhê đến 1 tuần sau lại phải lôi ra tống vào thùng rác. Hehehe...thế mà vẫn thích mua, cà rốt 4000/1kg trong khi mua lẻ thì 1000 - 1500/1 quả. Mà thích làm linh tinh, các món ăn nhỡ đâu có dịp dùng đến. Chỉ mỗi tội mình cũng chẳng có nhiều thời gian mà bày vẽ. :(((

Đi chợ về để một đống một khiêng trong nhà hàng xóm, để nhờ, rồi...đi chợ tiếp. Lần này mình không đi cái chợ hoa quả đồ ăn nữa, mà cứ lang thang lung tung trong cái ngõ ngách nhỏ khu mình ở, mục đích là đi kiếm một lọ sơn trắng, thế mà cuối cùng xách về 1 lọ sơn, 1 cái ghế con, 1 gói nước đậu 1 gói tào phớ, 1 cuộn dây dù chưa biết dùng vào việc gì, một cái ổ điện 3 chạc giá 15k và...2 cái quần sịp mới cho chồng. Heheh....Chưa kể còn khám phá ra một cửa quầy tạp hoá vô cùng nhỏ trong 1 cái nhà trong ngõ chuyên bán sách vở bút biếc, bài tây, mì tôm...lại bày bán thêm cả 1 hộp thuốc efferagan. Hehee...Phát hiện này hơi bị mới và thú vị. Thử hỏi, nếu không biết điều đó, giả sử khi mình bị đau đầu, hoặc ai đó bị đau đầu, hiệu thuốc thì ở xa, làm sao biết mà ghé qua đó mua được viên thuốc giảm đau nhỉ? Hê hê hê... mình thật là phục mình.

Còn một sự việc để mình thích mấy cái hiệu tạp hoá vô cùng nhỏ gần nhà, là khi mình định đi tìm mua một cái ghế con, hỏi 1 hàng bán đồ nhựa trong ngõ là "em ơi, nhà mình có bán ghế nhựa con không", con bé bước ra cười rất tươi bảo "nhà em không bán chị ạ" rồi giải thích thêm là "không có chỗ kê ghế nhựa chị ạ, lồng cồng lắm". Mỗi thế thôi mà cũng thấy đời vui vui. Đúng là bó hand với mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét