Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Bình bịch siêu cổ lỗ sỹ và anh chồng khó bảo nhà mình

Mình về sống với anh giai trong quan niệm "không can thiệp vào sở thích riêng của mỗi người" trừ phi cái sở thích đó ảnh hưởng tới gia đình, còn không thì "làm thơ, viết văn, đọc sách, đọc truyện, sưu tập chim bướm hoa lá cành, leo núi...là thuộc sở trường sở đoản của mỗi người, thậm chí "chơi thể thao, bóng đá, tennis, cầu lông..." còn là những sở thích được khuyến khích phát triển, mọi lúc, mọi nơi.

Anh giai có sở thích là đi xe 67.

Mình chẳng thích mấy, vì con xe cứ dặt dẹo, lại hay giở chứng. Nhưng một khi đã là sở thích, thì miễn bàn. Mình đi cùng anh giai chọn xe. Nghĩ bụng, kệ anh, anh đi cái xe hay hỏng, biết đâu lại nâng cao tay nghề sửa xe thì sau này vợ con lại được nhờ cũng nên.

Em bình bịch đó về được 2 ngày thì anh giai đem nó sang gửi nhà bác sửa xe 1 ngày. Cuối tuần về trên quê thì em đó nghiễm nhiên lại sang tạm trú nhà bác gửi xe. Tất nhiên là khi lên lấy lại xe, anh giai lại phải trả phí tổn bảo trì bảo dưỡng cho em, khá là tốn văn kém.

Đi được chừng vài tháng, một hôm anh giai về đưa cho mình một cục gì vàng vàng, bảo mình cất hộ, đó chính là cái đèn chính của em... :(((((((((((((((

Đi tiếp một thời gian nữa, ra đi lần này là cái đèn pha mầu trắng ở đuôi xe.

Mình hôm nọ đi siêu thị, định chọn cho anh giai cái đèn pin mầu đen trông rất hầm hố xứng tầm với xe, để anh giai buộc ở đầu xe đi cho đỡ nguy hiểm, kẻo lỡ hôm nào anh giai về tối, là ở nhà mình thắc thỏm không yên với cái xe không đèn đi trên đường cao tốc. Nhưng gọi, anh giai gạt phắt nên lại thôi, anh giai bảo "không không, không mua đâu nhé, có cách rồi...". Mà về hỏi, anh giai cũng chả nói cho mình là cách nào, mà mình cũng chẳng biết tại sao anh giai lại không để mình mua đèn pin.

Mỗi buổi sáng 2 vợ chồng đi làm cùng nhau, mình ngồi trên con xe lead đằng sau, đều kiên nhẫn ngồi ngắm anh giai, cong cái chân bên phải, dẫm cái chân bên trái, đạp đạp đạp...bình bịch bình bịch bình bịch...lại ....xìiiii...tẹt. Lại đạp, đạp đạp....Mình chống tay vào cằm lại tự an ủi, thôi thì anh giai lười tập thể dục, có cái hình thức này cũng hay đấy.

Mỗi buổi chiều, mình chỉ sợ trời mưa, chỉ sợ anh giai phải làm thêm hay gì về muộn...

Dạo này trời lại hay mưa, bão đang về miền trung, về cả Hà nội, chiều nào mình đi về cũng bị mưa, chiều nào cũng chỉ sợ nghĩ tới cảnh anh giai bì bõm dắt xe trên cái cầu Thăng Long dài bát ngát ngập vô tận. Hic...Nhắn tin cho anh giai là mưa thì gửi xe đi nhờ về Ciputra em đón mà cũng chẳng xong. Anh giai bảo mấy thằng cùng cơ quan toàn 8-9h mới bắt đầu về....

Mình bắt đầu gợi ý mua con RS, hay cố lên Future cũng được, 21-22 triệu, nhưng đi lại nó lành, yên tâm, còn con lợn kia, cứ vứt đấy, khi nào trời đẹp yên ả anh giai thích đi thì đi. Nhưng anh giai lại bảo: Không, không (Rất là cương quyết cơ nhé!), ông thích xe khác rồi, cái xe đấy 60 triệu cơ, không mua xe vớ vẩn!!!!!
Cái bực bắt đầu lục đục cựa quậy....

Mình nói cho anh giai biết nhé. Anh giai xem xét lại thế nào ngay. Hôm nay trời lại mưa gió rồi, sáng nay lại phải nghỉ làm buổi sáng để sửa xe rồi đấy. Nóng trong người rồi đấy. Biết yêu vợ là gì không hả? Là không để vợ phải lo ba cái chuyện xe bị hỏng không đến được cơ quan phải xin nghỉ, lo đi về mưa bão xe lại tậm tịt. Đấy gọi là yêu hiểu chưa hả anh giai cứng đầu khó bảo??? Nếu mà còn chưa hiểu mấy nữa ông xách con WaveRS về bắt đi đừng có trách!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét