Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Learning to share common things

1. Em mua cây về trồng với suy nghĩ, vợ chồng thì kiểu gì cũng phải làm chung gì đó, và mọi mâu thuẫn trong gia đình đều bắt nguồn từ những việc phải làm chung đó thôi. Nên em định sẽ cùng chăm một thứ, cùng trồng một thứ càng lâu càng tốt như một cái cây, một con chó nhỏ...

Em mang nhóc Trappola về nhà, bỏ nó trong nhà tắm, xanh tươi trở lại, rồi em lại mua cái chân đế mang nó ra quầy bar. Anh vui thích nhìn em làm mọi việc.

Em mua một bình Thiên niên kiện, anh thích thú khen nó đẹp, khen em có thẩm mỹ, rồi lại ríu rít bê ra để luôn ở góc nhà, rồi thích thú nhìn ngắm nó. Trong khi em lại đi mua cái chân đế để mỗi lần tưới cây nước không chảy ra thảm. Anh còn thắc mắc em mua chân đế làm gì? Nhưng đến khi em kê vào thì anh không còn ý kiến gì nữa.

Em mua 7 cây Lan bạch chỉ về trồng, rồi em lại tự đi tìm mua bình trồng. Anh mệt nên anh về nhà nghỉ, chỉ mình em lang thang siêu thị. Tìm mua bình không được, em mua 10 cái bát nhựa, mua đất trồng, rồi lại tự ngồi trong nhà tắm tự trồng 1 mình. Anh ngồi ăn cơm xem ti vi ngoài nhà, thỉnh thoảng ghé vào trêu em vài câu. Rồi em trồng xong, mang ra bàn bếp để đó mấy hôm nay, định bụng khi nào nó đẹp hơn em sẽ mang đi cho người này người kia. Anh chỉ cười trêu chọc em.

Thương cho 1 cây hoa đá, em bảo phải mua bình về trồng. Em hỏi anh cái cốc xanh nhà mình có hợp không? Anh bảo không hợp, chỉ bình trắng mới hợp thôi. Nhưng em đảm bảo, là rồi chỉ có em đi tìm cái bình trắng đó chứ không ai khác cả đâu. :D

2. Sáng nay em xách 2 cái máy tính ra cửa trước, anh bước ra sau, bấm khóa cái tạch, rồi tung tăng theo em đi xuống cầu thang. Đi được nửa đường anh nhìn em hỏi: Ơ, chìa khóa đâu? Em nhìn anh sững sờ không nói được câu nào. Anh bảo, có cách nào không nhỉ? Em bắt đầu loạn lên, bắt đầu bài cằn nhằn anh, em bảo phá cửa. Anh xuống cầu thang. Rồi em nghe tiếng anh trình bày một hồi gì đó với ai đó, lát sau anh lên mang theo cái kìm và cái đẽo. Anh đập đập vài phát nhỏ nhẹ vào cái khóa, băn khoăn thấy nó không suy chuyển, không biết phải làm gì tiếp theo. Anh lại nhìn sang em, lại hỏi, còn cách gì không nhỉ? Em nhìn lại anh với ánh mắt hình viên đạn, chắc bốc cả khói vì em thấy anh quay đi luôn, không thèm nhìn em nữa. Anh hỏi mà không nhìn em: Hay đi tìm thợ khóa. Em bực bội gắt lên, thì đi đi chứ sao. Anh bảo: Nhưng ở tít bên Dương quảng hàm.... Ối giời! Em phát điên lên được. Lại tóe khói. Anh cuống cuồng đi ngay, còn gọi với lại bảo em thôi em đừng đập nữa, để anh đi gọi. Anh đi xuống cầu thang. Em lại nghe tiếng anh thì thầm dưới đó. Lát sau anh quay lại, mang thêm 1 cái búa, em quyết định nhủ thầm rằng mình phải thật bình tĩnh, không phản ứng, không manh động. Anh gõ gõ mấy phát. Khóa bung bét ra luôn. Nhìn nó bung ra mà em nhẹ cả lòng. Anh cũng thế, lao ngay vào phòng lấy luôn 2 cái khóa, mỗi đứa 1 cái cho chắc. Mặc dù hôm nay em vẫn đưa đón anh đi làm. Em thấy anh thở phào, lại còn giả dò nói trách một câu: Cái bọn khóa Việt tiệp này thật là lởm!!!

Anh lao đi mua luôn 1 cái khóa mới, mặc dù khóa cũ vẫn dùng được, em gọi anh bảo vẫn dùng được anh ạ. Anh gắt: Không! rồi cup máy. Vẻ rất cương quyết. Và giờ nhà mình có 2 khóa ở cửa, một vàng một đen, cùng của Việt Tiệp, 1 cái chìa rời vẫn khóa tốt và 1 cái phải cắm vào mới khóa được.

Trên đường đi làm, em lúc này lại đã ôm được anh. Em thỏ thẻ: Anh ạ, em nhận ra là cũng có lúc anh bối rối, và cũng có lúc em cáu gắt không làm chủ được mình. Anh hỏi, cái gì cơ? Em bảo: Chả có gì. Heheeh....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét