Thứ Tư, 17 tháng 3, 2021

(GHI CHÉP LINH TINH) - Cuộc sống thường nhật 2

Làm người lớn lâu phát chán mới thấy, thời gian trong ngày luôn là thứ ít ỏi nhất, đã ít thì chớ, lại càng ngày càng ít. Buổi tối chưa kịp làm gì hết, ngẩng mặt lên đã thấy tới 10h, hai mắt đã díp lại, chả buồn gì cả. Thảo nào mà sáng sớm nào đi làm đầu mình cũng đầy ăm ắp ý tưởng, lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại bụng bảo dạ phải về nhất định viết ra, mỗi ý tưởng viết được cả cuốn sách chứ chẳng đùa. Thế rồi cái nhất định ấy kéo dài cả 10 năm nay rồi....

Ý tưởng của con người, cũng tương tự như "Ấn tượng", "Cảm xúc", "Suy diễn", "Đào sâu tư duy"...này nọ, đều rất kỳ lạ. Lúc mới nghĩ ra thì sao tuyệt vời thế, rõ ràng thế, hưng phấn thế, thế rồi qua các sự kiện trong ngày ào ào như thác lũ, qua cơn vật lộn với việc nhà, với mè nheo của lũ trẻ, với dăm ba mẩu truyện đọc buổi tối, lại chui vèo vào ngõ ngách nào mất cả, hoặc là đã bị lấp dưới muôn vàn nếp nhăn của não, lâu dần chui tọt vào đâu chẳng ra nổi, đợi đủ trăm năm rồi biến thành cát bụi.

Thế nên, gì chứ, không ghi lại là có tội với tư duy trình độ thời gian năng lực của mình ấy chứ. Hihi...

Hôm nay ghi lại lịch trình bận rộn một ngày này. 

Sáng sớm mở mắt từ 6h, trẻ con đi học vẫn từ 6 rưỡi, không hiểu đến sớm có gì vui chứ mà 3 đứa thống nhất từ nay đi học sớm hết rồi. Con mẹ buồn bực chẳng có việc gì làm sau khi quấy rầy ông chồng biền biệt đã quyết định đi làm sớm, thay đổi hành vi xem cuộc đời có tí thay đổi nào không. Đến sớm lại chẳng buồn lên công ty mà mò ra quán nước đậu nành ngồi ì đó đọc truyện. Ngồi lại phải ngồi đúng cái ghế dưới tán cây Sử quân tử mát rượi mới chịu, nghe cô Hường chỉ bí quyết làm sốt cà chua đông đá, ghi lại rồi, nhớ rồi, hôm nào sẽ ra tay...

Lên công ty ù ù cạc cạc tới 12h, sau đó thì bận như chó tới 7h tối mới sấp ngửa về kịp đón em Tôm học ballet. Làm cho mỗi đứa 1 bát cơm trứng, trả lời hết mấy câu hỏi của chúng nó, bỏ qua 1 bài video của thằng Min vì nó không tìm ra được ý nghĩa của truyện "Shin - cậu bé bút chì" mà nó yêu thích. Uh thì thôi, mẹ tạo điều kiện, mẹ không học thay con đâu nhớ! Bắt con chị đi ngủ sớm và sửa cái dáng ngồi siêu vẹo bằng kiểu "Mẹ sẽ mua cho con áo lệch vạt, dép thấp dép cao nhé, để hợp với cái dáng lêch cột sống của con nếu con vẫn tiếp tục ngồi theo dáng này!" - Haizzz, kiểu của mình đấy!!!

Món bận như chó hôm nay ở công ty là lê 6kms đi ăn cơm mời của bà chị ứng viên là Phó tổng 1 công ty ngàn tỷ, được chị mời cơm, được chị cho mấy đôi tất, rồi lại lê tiếp đi mời cafe 3 ông anh ứng viên cũng sếp lớn sếp bé. Mình thân phận thấp cổ bé họng thôi thì vào trả tiền, chấp nhận mang tiếng dại trai, chứ để 3 ông anh vì con sales là mình muốn khai thác thông tin mà quay lại cafe, chẳng quen nhau lại trả cho nhau thì thấy tội nghiệp các anh. Thế nên, lại cư xử cho nó đúng với cuộc đời trâu chó!
Nhưng đủ vui, được tôn trọng, được tin tưởng, được chia sẻ thông tin, được giúp ích người khác, công việc còn có khả năng thành công nữa. Ai nha, kiếm tiền phải bỏ công, chả đúng sao? 

Hôm nay chạy loạn khắp nơi ở HN, gặp đủ kiểu cấp cao tìm việc, hoặc đang lựa chọn trên con đường mưu sinh, mới nhận ra rằng - Các con ạ, trong các loại kỹ năng, kinh nghiệm - bằng cấp cái mà mình mất tận 16 năm học tập, chỉ luôn là điều kiện cần. Còn điều kiện đủ, cái quan trọng nhất, nhất của nhất của nhất ý, chính là khả năng hợp tác, khả năng cư xử các con nhé, sao cho được việc người, được việc người ắt sẽ được việc mình nha các con. Đời này là vậy. Nhớ nhé các con!

Thôi mama ngủ đây, mệt nhắm oy ko muốn ngồi nựa!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét