Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Thư gửi các con 2


Cứ lý do rồi lý trấu. Cuối cùng cái lười viết trở thành bệnh. Cũng còn may là ngày nào trong đầu mẹ cũng hình dung ra các câu chuyện để nói với các con, viết cho các con và gom góp tư liệu được mỗi ngày một chút.

Mẹ nhớ Mun nhiều, Vậy là Mun đã ở trên nhà ông bà được gần 2 tháng vắng bố mẹ. Mẹ biết Mun nhớ bố mẹ nhiều lắm. Lần trước về rồi đi con khóc mãi không thôi. Phần vì ông bà, phần vì cuộc sống dưới này có em đang chưa ổn định, phần vì lo cho sức khỏe và sự hoạt bát của con, bố mẹ đành để con ở quê. Con trở thành gái quê chính hiệu. Hihihh.....Con chỉ thích đi chân đất, con thích chơi với chó mèo, con la hét rất to, con trở nên không còn nhút nhát khi tiếp xúc với người lạ, bạo dạn và hồn nhiên. Con đang dần trở thành một cô bé vô cùng đáng yêu. Mẹ vẫn luôn thầm sung sướng mỗi khi thấy con đạt được một "thành tích" mới như thế. Bố mẹ giờ đây chỉ mong sao nhà mình sớm ổn định, để gia đình mình đoàn tụ, mẹ sẽ chăm sóc các con dẫu còn đầy sự vụng về.

Em Min thì giờ ghê gớm lắm rồi, hôm nay em đã được tròn 4 tháng tuổi. Em hay ăn vạ chứ không ngoan như con ngày trước. Em hay hờn mẹ, và mỗi khi hờn thì mẹ và bà hay các dì toàn phải bế em lên, nựng nịu em mãi em mới chịu thôi. Không như con gái của mẹ, chỉ khóc hờn được một lúc rồi lại tự chơi ngoan (Mẹ thương con thật nhiều). Em Min đã biết lẫy, có thể trườn được giật lùi nữa, chân em đạp thì rất khỏe, suýt rách cả áo bà (Ngày trước chân con cũng đạp khỏe như thế). Mẹ cũng tắm cho em bằng nước vắt chanh giống như với con, có điều xưa mẹ tắm cho Mun hoàn toàn bằng nước sôi tới khi con hơn 4 tháng tuổi, còn nay mẹ "rèn luyện" cho em hơn, mẹ cho em tắm nước lã từ khi em mới 2 tháng tuổi. Con trai là phải thế, con nhỉ? Em cũng trộm vía chịu khó ăn hơn con, bây giờ có lúc em đã ăn được 210ml, bằng mức của con hiện tại rồi đấy, con biết không hả con gái lười ăn của mẹ?


Không biết Mun có giận mẹ lắm không nhỉ? Mẹ vẫn nghĩ Mun sẽ giận mẹ, giận lâu, vì tội để con sống xa mẹ dù biết chỉ là tạm thời. Mỗi lần mẹ ru mà con khóc khóc mếu mếu là mẹ chỉ muốn lôi con ngay xuống Hà nội, không cần ông bà nào chăm đỡ cả, cả nhà mình tự chăm nhau....Nhưng Mun ơi, con còn nhỏ quá, cả em Min nữa, cả gia đình mình cố gắng chờ một thời gian nữa nhé!

Mẹ mua cho Mun 1 cái ca uống nước bằng inox, 1 bộ quần áo xịn và 15 cái quần đùi :D, tuần sau mẹ gửi về cho con nhé?

Em Min giờ biết cả hóng chuyện rồi con ạ. Nhưng khả năng em sẽ bướng lắm. Mấy nữa sống chung chắc hai chị em phải học cách sống hòa bình với nhau thôi. Mẹ chờ mong từng ngày tới ngày đó.

Cuộc sống đôi khi thật mệt mỏi, những lúc ấy, mẹ lại nhớ về con và em, nhớ về bố, như một nơi vững chắc để tâm hồn không còn chông chênh mệt mỏi. Có bố và các con, mẹ biết mình phải đi đâu, phải làm gì, mục tiêu sống cũng thật rõ ràng dễ hiểu, ngày dài trở nên ngắn. Bố và các con, là hạnh phúc nhất đời của mẹ. Hihihhh....




1 nhận xét: