Thứ Hai, 15 tháng 3, 2021

Dạo gần đây, chẳng hiểu tại sao mình lại hay suy nghĩ, hoặc là do công việc chưa thuận, hoặc là do con cái lớn lên nhiều thứ khác với mình hình dung, hoặc là do ông chồng, hoặc là do bạn bè ở xa, hoặc là do bao lâu rồi mới lại nghĩ tới lựa chọn, sở thích; hoặc là do "toan về già" thay đổi tâm lý...

Không biết nữa, chỉ biết là dạo này đêm ngủ hay mơ, mơ rồi dậy hay lo sợ, nhìn bóng sáng chiếu lên trần nhà cũng nghĩ hay điềm, thấy quả bóng đá của ông con lăn lóc trong góc nhà với hoa văn kỳ dị trong đêm tối cũng nghĩ hay điềm, đang đi tự dưng con thạch sùng rơi vào đầu cũng phải loay hoay google tra điềm... Tra xong rồi quên, gặp công việc bận rộn rồi thì cũng quên, nhưng cái mình không thích là cảm giác thiếu tự tin ấy của mình, cảm giác vô công rồi nghề và hay lo sợ. 

Những ngày này, mối bận tâm nhất, chiếm nhiều thời gian nhất, vẫn cứ là bọn trẻ. Nhất là cô con gái lớn và cậu thứ hai. Thứ nhì là công việc. Cả ngày việc mình phải miễn cưỡng mình nhiều nhất là kiềm chế cảm xúc và biểu hiện. Làm sao để không nổi cáu nhặng lên, làm sao để nói ra âm lượng và ngôn ngữ vẫn bình thường, làm sao để duy trì được tư duy tỉnh táo mà không bị con quỷ cáu giận chiếm mất hành vi.

Những việc lông gà vỏ tỏi như: Mẹ ơi bài tập của con đâu? Mẹ ơi sáng mai con đi học từ sáu giờ, à không năm rưỡi... - kiểu hoàn toàn đang không biết mình nói gì - Rồi thì gọi không thưa, hỏi không trả lời, bài không làm lại còn nói kiểu "bài này con không bao giờ làm", đi đi về về thì không chào ai, cũng chẳng quan tâm mẹ đang mệt hay đang nấu ăn để phụ giúp mẹ, cứ việc chúng nó chúng nó làm thôi, không muốn nói chuyện là không nói, đến lúc nói thì có khi mình lại ước thà chúng nó im luôn còn hơn...Kiểu như vậy, stress liên miên bất tận. 

Mình nhận thấy rằng cuộc đời mình, mình lại dành thời gian nhiều nhất để deal với toàn những việc mình không giỏi. Kiểu như: Không giỏi làm việc nhà  - xưa mình toàn học và đọc - bây giờ thì sao? Không giỏi chăm em bé - thế rồi đẻ những ba đứa. Không giỏi sắp xếp lịch trình - xưa ba lô mình đi học, bao giờ cũng đựng đủ tất cả các sách - vì mình không giỏi sắp xếp thời khoá biểu hay soạn sách, đầu óc lúc nào cũng trên mây, thôi thì tống hết vào cặp cho lành - Đến giờ đâm cả ngày cứ loay hoay luẩn quẩn với hết lịch học này lịch học kia; quần áo này quần áo nọ đủ ấm đủ mát, bình nước kính cận khẩu trang...
Rồi nữa, khoản mình kém nhất trong công việc chính là kiểm soát cảm xúc, làm việc lạnh như tiền là thứ mình vẫn không làm được, luôn thích việc này hơn một việc kia, luôn thích làm việc với sếp này hơn một sếp kia, nhân viên này hơn nhân viên kia...khi thích thì làm bán mạng, khi không thích thì vẫn bán mạng như thường nhưng thực sự là chịu đựng cho qua bữa. Một việc bị thất bại là buồn lây lan sang những việc khác. Một việc thành công là niềm vui rạng rỡ cả ngày cả buổi. Mặt mình vui buồn hờn giận vốn cả làng đều nhận ra cả. Thế mà giờ đây, ngày nào một trong ba đứa cũng có thứ làm mình bực, một câu hỏi thiếu suy nghĩ, một thái độ thờ ơ, một quyết định nông nổi, một hành vi thiếu kiên nhẫn tỉ như rung chân...đều khiến con quỷ cáu giận gào thét đòi ra, và bao trùm lên tất cả. Và rồi mình nhận thấy rằng tỷ lệ hạnh phúc hài lòng của mình với cả ba chính là bằng tỷ lệ hạnh phúc của mức thấp nhất với đứa có hành vi tệ nhất, vì sau đó mình thường không kéo niềm vui lạc quan tin tưởng...lên được. Và thế là mặt mình cau có hàng ngày, thành nỗi sợ hãi ám ảnh của chúng nó, và sự việc như một cái vòng luẩn quẩn. 

Ah, lại còn nữa, biểu hiện của việc chỉ toàn mất thời gian xử lý điểm yếu. Là mình đâu có giỏi nấu cơm, mình ăn rất dễ, cũng lười làm việc nhà, ví dụ để tránh rửa bát mình sẽ ăn chỉ một bát thôi cho tất cả các món, để tránh giặt đồ mình sẽ chỉ mua quần áo không nhăn không cầu kỳ, để tránh đánh giầy mình sẽ có xu hướng mua chỉ một đôi đi được với tất cả các loại quần áo. Thế rồi gần đây làm dâu, thế nào toàn bị đánh giá dựa trên hành vi làm việc nhà. Uh thì vì hiểu nên cố, nhưng đó là những việc tôi phải dọn, tôi không sửa dược nguyên nhân kết quả, tôi không có nhiều lựa chọn. Tôi thấy người khác cũng vậy, nên tôi thương tôi muốn giúp, tôi giúp nhưng tôi không vui với cách đấy, không thích cái cách đấy, đó không phải kiểu của tôi con người tôi, việc đó không làm cho tôi vui mặc dù tôi cũng vui một chút vì tôi giúp được một chút. Thế là cuối cùng, cả nhà có lẽ là hài lòng, còn mình thì chẳng biết là mình có vui hay không nữa. Và mình mệt bã cả người. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét