Hôm nay vậy là xa con Mun được chừng 8 buổi rồi. 2 bố mẹ đang tự hưởng thụ mỗi phút giây nhàn tản, chậm rãi, mênh mông thời gian của việc vắng con.
Bố mẹ đi chơi, bố mẹ không thèm nấu ăn, đi ăn cơm hàng suốt cả một ngày, bố mẹ không thèm giặt đồ, rác thì để 2 ngày vẫn không thấy đầy ú như khi có con ở đây chỉ một buổi.
Bố mẹ xem phim, đọc truyện tới khuya lơ khuya lắc, bố mẹ bật quạt vù vù dọi thẳng vào giường. Bố mẹ ngủ không thèm mắc màn bao giờ, dầu cho sáng dậy đập chết một con muỗi mọng máu bám dính trên tường vì không bò đi đâu nổi.
Nhưng bố mẹ nhớ con ghê lắm. Thấy mỗi phút giây nhàn tản, tay chân thừa thãi đến vô vị. Nhớ nhất mỗi sáng sớm dậy, nhớ đôi mắt con trong veo ngơ ngác nhìn bố nhìn mẹ, nhớ miệng con cười toe, nhớ cái người nhanh như cắt lẫy vèo một cái, nhớ dáng khua tay khua chân loạn cả lên, nhớ cả tiếng cười, tiếng ê a...
Dẫu biết rằng con đang trộm vía ăn tốt, ngủ tốt trên nhà ông bà nội. Dẫu biết rằng, ông bà chăm con rất tốt, chẳng khác gì bố mẹ chăm. Dẫu biết rằng con ở đâu thì cũng được đảm bảo ăn, chơi, ngủ, thậm chí trên đó không khí còn thoáng mát hơn, trong lành hơn.
Nhưng vẫn nhớ con lắm Mun ơi. Chắc con cũng nhớ bố mẹ phải vậy không? Chỉ là con chưa biêt nói ra thôi Mun nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét