Hôm nay trốn việc đi tìm ghế tập ăn cho con, lại lạc vào topic của các mẹ wtt kể về vụ "bé theo bà nội hơn theo mẹ" - Càng đọc càng thấy buồn cười. Nghe các mẹ kể thì nhà nào hầu như cũng giống nhau, ông bà nội ngoại toàn nói những câu "chả cần mẹ nhỉ?" hay "Bà yêu con nhất"....Rồi các mẹ đều ức chế cả. Có mẹ nửa đêm không thấy con đâu vì bà bế sang phòng ngắm thì tủi thân nằm khóc. =))) Đọc mà buồn cười vì mình hồi xưa cũng suýt vậy =)))))))))))
Hồi mới sinh Mun được 2 tuần, vì nhiều lý do mình đã quyết định cho 2 mẹ con về với ông bà nội. Cái ý nghĩ rằng, nhà ông bà ở quá xa xôi, một năm đến mình cũng chỉ về 2 lần là nhiều đã khiến mẹ cháu có thêm dũng cảm, cho con về với ông bà, vì chẳng dịp này thì sẽ là rất rất khó, để lại có địp gắn kết con cùng ông bà nội. Còn ông bà ngoại thì chỉ cần tan làm mà thích lên thì buổi tối con đã có thể được ăn cơm tối cùng ông bà rồi. Thế cho nên, Mun 15 ngày tuổi đã được lên tầu, đi hết 300km về tận Yên Bái. Đấy, trong khi tận lúc yêu bố con mẹ mới được biết thế nào là đi tầu về quê cơ đấy nhé!!
Vậy là mình và em Mun ở nhà với ông bà nội gần 3 tháng trời. Bố Mun thì cuối tuần mới về 1 lần, như vậy chủ yếu là 2 mẹ con ở nhà với ông bà là chính. Trong căn phòng của bố mẹ, mình vẫn nhớ đêm đêm em khóc, em hờn, phải bế em đi dong dong tới 2-3h sáng. Về sau chán quá, mình lẻn bế em sang phòng chú Dũng, để vừa xem tivi vừa bế em vòng vòng cho có cái chú ý đỡ buồn ngủ. Hồi ấy buồn ngủ đến nỗi có những lúc tưởng chừng rơi cả em. Mà cứ ngồi là em lại khóc. Đau lưng nữa chứ. Đau rã rời cả lưng vì vẫn di chứng của lúc sinh em. (Lúc đau đẻ đau gẫy cả lưng cho 13 tiếng cơ mà). Đến nỗi có lần 2h đêm mình phát điên, lấy điện thoại gọi bố em thì bố em tắt máy, may mà cái điện thoại đắt tiền nên mình tiếc, chứ quả ấy đã tưởng ném điện thoại vào tường rồi ấy. Haha...Mình vẫn nhớ đêm hôm sau tự dưng bà nội nhận trông em cho mình, rồi từ ấy bà nội toàn trông giúp mình ban đêm, vài ngày mới cho mình nhận lại bế em một đêm. Chắc mình nổi cơn điên nên ông bà nội nhìn là biết hay sao í. =))))))))))))))))))
Quãng thời gian ở với ông bà đến giờ ngẫm lại vẫn coi là hạnh phúc và suôn sẻ. Nhớ lại cũng có những lúc mình chạnh lòng, cũng có những câu nói của ông bà mình không thấy thích, nhưng giờ mình hầu như đã quên sạch, recall lại cũng chẳng nhớ được nhiều. Mình chỉ nhớ mình luôn tâm niệm một điều "Ông bà nói thế/làm thế vì ông bà yêu cháu, con mình có ông bà yêu là tốt nhất rồi, sau này con sẽ được hưởng tình yêu thương chăm sóc của ông bà, con sẽ có một tuổi thơ đầy đủ, bản thân mình chắc cũng có thiếu sót, mẹ chịu nhịn tí thì gia đình mới được hạnh phúc". Có lẽ vì thế nên hầu như mọi chi tiết mình cũng quên sạch, chỉ đến khi đọc mấy bài của các mẹ ở topic trên mình mới nhớ ra.
Ông bà nội cũng yêu Mun lắm. Thích lắm. Rậm rịch cho cháu ra ngoài từ khi hơn 1 tháng tuổi, nhưng vì trời rét nên mình phải giữ mãi. Tới khi được 1,5 tháng thì mình dần cho con ra ngoài vào những lúc nắng. Thế là từ đấy cứ khi nào ông bế là nhoằng phát ông lại mang ngay xuống sân hoặc sang bên đường nhà hàng xóm. Trời rét mà chỉ lo con bé bị cảm lạnh, bị viêm phổi. Ơn trời trộm vía là cuối cùng con chẳng làm sao hết. Hì hì...
Có lần Mun khóc quá, không cho mình ngủ (Ôi là cái sự thèm ngủ của bà đẻ), mình cáu quá đánh cho mấy cái, em khóc ré lên, gào thét. Bà nội giữa đêm lại phải lật đật chạy lên, bế Mun rồi đuổi mình sang phòng khác. Sáng hôm sau mới nịnh em là "Ôi, hôm qua bị mẹ sề đánh cho à""Đuổi con mẹ sề về Hà Nội nhỉ" "Ở đây với bà nhỉ"....=)))))) Không biết có chính xác không nhưng đại loại là thế. Ông bà nội còn bảo suốt là "Ở đây với ông bà nhé, cho bố mẹ mày xuống HN mà làm ăn nhé", rồi lại bảo "Chả cần mẹ nhỉ"...Vì mình có sữa quái đâu, ông nội còn trêu bảo lần sau đẻ đứa nữa thì mua sẵn con bò dắt về đây, còn thì cứ ở dưới ấy mà dưỡng sức. Haha...Mình chả để những câu ấy vào đâu, vì mình vẫn biết ơn bà nội luôn chu đáo trong mọi việc, đun nước cho cháu cẩn thận từng li từng tí, chẳng để thiếu bao giờ, tắm cho cháu bằng đủ thứ lá bà tha về, nấu móng giò lá sữa cho mình ăn đến chán vẫn động viên, đêm thì lại lên đòi trông cháu những khi mình stress quá, để mình được sang phòng khác nằm khểnh xem tivi rồi ngủ tít. Mình chỉ nhớ có một lần ý kiến lại câu nói của bà, ấy là khi bà nịnh dỗ Mun, bà bảo "Bà đánh chừa nhé, đánh chừa nhé" Mình mới cười cười nói chuyện với bà là kể ra thì người Việt Nam cũng buồn cười, vì toàn dỗ trẻ em bằng đánh nhé, đánh chừa nhé, như vậy thì có phải là dạy cháu biết trả thù từ khi còn bé không mẹ nhỉ? Thấy bà nội cũng cười lại với mình, nhưng sau cũng không thấy bà nói nữa thì phải. Mà bà nội Mun, ngẫm lại chẳng có gì chê trách được, bà nội luôn cố gắng để mình có sữa, để con theo mẹ, để mình nhận rõ trách nhiệm của một người mẹ với con mình, nói cho mình biết trước những khó khăn, theo mình nhớ thì bà chẳng bao giờ có ý tách Mun ra khỏi mẹ. (Mun bé bỏng, thế mà giờ con vẫn không thèm theo mẹ đấy, con vẫn theo bà ngoại, vì bà ngoại chăm con cả ngày cơ mà!!! )
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét